Đế Bá

Chương 1484: Xuất nhập như chỗ không người




Giống như Xích Tử Tiên, nàng tự cao tự đại, thậm chí đem mình liệt vào đứng đầu Huyết tộc Ngũ Thánh, nhưng mà, hôm nay cùng Diệp Sơ Vân so sánh, chênh lệch liền lập tức đi ra!
Diệp Sơ Vân, là vị Đại Hiền thứ nhất trong thế hệ tuổi trẻ của Nam Xích Địa, đây cũng không phải chỉ là hư danh. Thời điểm Diệp Sơ Vân bạo phát thần uy Đại Hiền cường đại, Xích Tử Tiên cũng lộ ra ảm đạm phai mờ.
Trong lòng Xích Tử Tiên không khỏi ghen ghét. Nàng xuất thân từ Xích Dạ quốc một môn song đế, bây giờ lại không bằng Diệp Sơ Vân, cái này khiến trong nội tâm nàng giống như có đồ vật gì cắn xé!
- Diệp tông chủ, ngươi cần phải nghĩ lại!
Lúc này, Xích Tử Tiên lạnh lùng nói ra:
- Ngươi cũng không thể bởi vì bản thân chi tư đem toàn bộ Thanh Liên tông các ngươi lôi xuống nước! Đây đối với Thanh Liên tông các ngươi mà nói, đó cũng không phải là một chuyện tốt.
Diệp Sơ Vân chỉ lạnh lùng nhìn Xích Tử Tiên một chút, nói ra:
- Ta muốn làm gì, trong nội tâm của ta nhất thanh nhị sở. Phải nghĩ lại, chính là ngươi. Chớ bị sự ngu xuẩn của mình che đôi mắt, nếu đem Xích Dạ quốc đẩy vào nơi vạn kiếp bất phục. Ngươi chính là tội nhân của Xích Dạ quốc!
- Diệp tông chủ, ta niệm tình ngươi là một tông chi chủ, mới có thể khuyên bảo.
Xích Tử Tiên biến sắc, lạnh lùng nói ra:
- Nếu như Thanh Liên tông các ngươi đại nạn lâm đầu, chớ nói ta không có cảnh cáo ngươi. . .
Diệp Sơ Vân đánh gãy Xích Tử Tiên, nói ra:
- Đừng cùng ta bưng tư thái nói chuyện, lời nói không cho thể diện, ngươi còn chưa đủ tư cách cùng ta yêu ba uống bốn! Coi như ngươi trở thành hoàng chủ Xích Dạ quốc, còn không có bước vào Đại Hiền, ngươi ở trước mặt ta, vẫn là một tên tiểu bối mà thôi!
Diệp Sơ Vân lời này vừa ra, sắc mặt Xích Tử Tiên khó coi tới cực điểm. Trước mặt người trong thiên hạ, Diệp Sơ Vân tổn hại mặt mũi nàng như thế, cái kia nào chỉ là khiêu chiến thần uy của nàng.
- Diệp tông chủ, ngươi quá mức!
Lúc này, Đại Hiền vì Xích Tử Tiên hộ đạo lạnh lùng nói ra:
- Xích Dạ quốc ta kính ngươi là một tông chi chủ, nếu không. . .
- Không cần nếu không!
Diệp Sơ Vân đánh gãy vị Đại Hiền này, chậm rãi nói ra:
- Hoặc là, lấy lời nói của Lý huynh đi làm, thả người nhận lầm, hoặc là, một trận chiến đến cùng, các ngươi tuyển đi!
- Xem ra, Diệp tông chủ là lòng tin mười phần.
Lúc này, sáu vị Đại Hiền vì Xích Tử Tiên hộ đạo ánh mắt đều phát lạnh, đối với bọn hắn mà nói, thần uy của Xích Dạ quốc là không dung bất luận kẻ nào khiêu khích!
- Như vậy, sáu vị lão tổ cùng nhau lên đi, lần trước vội vàng giao thủ, còn chưa lĩnh giáo vô thượng Đế thuật của sáu vị.
Diệp Sơ Vân mười phần dứt khoát, trực tiếp khiêu chiến sáu vị Đại Hiền.
Diệp Sơ Vân lời này vừa ra, bất kể là ai, cũng không khỏi vì đó cứng lại hơi thở, nói như vậy thật sự là quá bá khí.
- Không hỗ là vị Đại Hiền thứ nhất của thế hệ trẻ tuổi, không hổ là thiên tài Nhân tộc của chúng ta.
Nhân tộc cường giả gặp Diệp Sơ Vân khiêu chiến sáu tôn Đại Hiền của Xích Dạ quốc, cũng không khỏi vì đó nhiệt huyết sôi trào.
Sáu vị Đại Hiền vì Xích Tử Tiên hộ đạo lập tức nhìn nhau một chút, ánh mắt bọn hắn phát lạnh, lộ ra sát cơ.
Không hề nghi ngờ, bọn hắn đều có sát tâm chém Diệp Sơ Vân. Mặc dù nói, Diệp Sơ Vân làm Thanh Liên tông tông chủ, để không ít người kiêng kị, nhưng mà, đối với Xích Dạ quốc mà nói, căn bản là không sợ Thanh Liên tông.
- Sơ Vân, chút chuyện nhỏ này, liền để ta tới đi. Không lấy máu tươi tắm tay của ta, người khác còn tưởng rằng ta là ăn bám.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra.
Diệp Sơ Vân chỉ nhìn các cao thủ của Xích Dạ quốc một chút, không nói hai lời, chậm rãi thối lui đến sau lưng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn sáu vị Đại Hiền hộ đạo bên người Xích Tử Tiên một chút, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Xích Tử Tiên, chậm rãi nói ra:
- Lần này, ta vốn là không có ý định tại Thánh Thành đại khai sát giới, bất quá, ngươi đã muốn để ta xuất thủ, vậy ta làm lớn một trận!
- Chỉ bằng ngươi sao?
Xích Tử Tiên cười lạnh một tiếng, khinh thường nói ra:
- Nếu Diệp Sơ Vân không xuất thủ, chỉ bằng ngươi một vô danh tiểu bối, bản tọa một tay liền có thể bóp chết ngươi…
Ngay ở giữa thạch hỏa điện quang này, rất nhiều người còn không có kịp phản ứng, hình ảnh tựa như định dạng, Xích Tử Tiên lời nói vẫn chưa nói xong đã đột nhiên ngừng lại.
Tại thời khắc này, một màn trước mắt tựa như thành vĩnh hằng, chỉ gặp một tay giơ lên cao cao, Xích Tử Tiên bị người nắm cổ, giống như là một con vịt bị người nắm cổ dẫn theo, không thể động đậy được, hai mắt sắp trắng dã.
Phanh… một tiếng vang lên, này mới khiến thời gian dừng lại tiếp tục chảy xuôi, vừa rồi cường giả Xích Dạ quốc ngăn ở trước mặt Lý Thất Dạ lúc này cả người cao cao quăng lên, máu tươi bắn tung tóe, khi bọn hắn "Phanh" một tiếng ngã trên đất, đã không có hô hấp.
Từ lúc cường giả Xích Dạ quốc cao cao quăng lên rơi xuống đất, đến lúc cả người Xích Tử Tiên bị nắm cổ nhấc lên, toàn bộ quá trình này chẳng qua là trong nháy mắt phát sinh mà thôi, trong chốc lát hoàn thành.
Thậm chí có thể nói rất nhiều người không có thấy rõ ràng đây là chuyện gì xảy ra, chỉ có Đại Hiền cấp mới nhìn rõ một màn này, coi như là thời điểm sáu vị Đại Hiền hộ đạo bên người Xích Tử Tiên thấy rõ ràng một màn này, cũng không kịp xuất thủ hỗ trợ, đây hết thảy thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức khó mà tin nổi.
- Đúng, một tay liền có thể bóp chết, bất quá, cái này nói không phải ta, mà là ngươi.
Lý Thất Dạ kẹp lấy cổ của Xích Tử Tiên, thong dong tự tại nói ra.
- Tiểu bối, ngươi, ngươi muốn làm gì!
Lúc này, một vị Đại Hiền hộ đạo lệ quát lên:
- Nếu ngươi dám động điện hạ một sợi lông, Xích Dạ quốc ta để ngươi sống không bằng chết!
Lúc này, sáu vị Đại Hiền hộ đạo của Xích Dạ quốc sợ ném chuột vỡ bình, muốn ra tay cứu, nhưng lại sợ Lý Thất Dạ lập tức đem Xích Tử Tiên bóp chết.
- Yên tâm, ta sẽ không động nàng một sợi lông, ta đối với một sợi lông của nàng là không có chút hứng thú nào.
Lý Thất Dạ liền nhìn cũng không nhìn sáu vị Đại Hiền hộ đạo một chút, nói ra:
- Ta chỉ là muốn thoáng dùng thêm chút sức, đem cổ nàng bóp gãy mà thôi.
- Ngươi, nếu ngươi dám giết ta, Tư Viên Viên hẳn phải chết!
Lúc này, Xích Tử Tiên thật vất vả thở qua một hơi, nghiêm nghị quát.
Quả nhiên, Xích Tử Tiên vừa dứt lời, gông xiềng trên người Tư Viên Viên xiết chặt, Tư Viên Viên kêu một tiếng, mặc dù nàng không có kêu thảm, nhưng mà, từ thần thái của nàng nhìn ra được, lúc này nàng thừa nhận thống khổ không nhỏ.
- Uy hiếp ta?
Lý Thất Dạ híp hai mắt một cái, năm ngón tay thu nạp, hai mắt Xích Tử Tiên lập tức trắng dã, tứ chi run rẩy!
Ông… một tiếng, ngay trong nháy mắt Xích Tử Tiên mạng sống như treo trên sợi tóc, Lôi Tháp đột nhiên nhúc nhích, tất cả mọi người còn chưa hiểu là chuyện thế nào, Xích Tử Tiên "Ba" một tiếng, ngã văng ra ngoài, ném xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.