Đế Bá

Chương 1557: Gặp lại Trung Châu công chúa (1)




- Ta cũng muốn nhìn một chút hắn là thần thánh phương nào.
Ngọa Long Tuyền lộ ra tiếu dung, đáng tiếc, dung nhan của nàng bị che chắn, không cách nào thấy được tiếu dung nghiêng nước nghiêng thành kia của nàng.
Lý Thất Dạ chỉ là nhìn Ngọa Long Tuyền một chút, cuối cùng không nói gì, xoay người rời đi, tiếp tục tiến lên, mà Ngọa Long Tuyền cũng nhắm mắt theo đuôi, theo sát sau lưng Lý Thất Dạ.
Ngọa Long Tuyền bộ dáng này, đã là quyết tâm đi theo Lý Thất Dạ.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ căn bản liền không quan tâm, Ngọa Long Tuyền ở phía sau hắn, hắn hoàn toàn là không có cảm giác được sau lưng có một người như thế đi theo.
Mà Ngọa Long Tuyền đi theo phía sau Lý Thất Dạ, lại có cảm giác không giống nhau, Lý Thất Dạ từng bước một đi, thoạt nhìn đi rất chậm, trên thực tế là đi rất nhanh.
Nhưng mà, để Ngọa Long Tuyền có một loại cảm giác quỷ dị mà nói không ra được, tựa hồ, di động không phải Lý Thất Dạ, mà là toàn bộ Táng Phật cao nguyên, tựa hồ, Lý Thất Dạ mới là trung tâm của Táng Phật cao nguyên, hắn đứng ở chỗ này, liền tuyên cổ bất biến, mà toàn bộ Táng Phật cao nguyên vì hắn mà chuyển động.
Càng huyền diệu hơn chính là, trên người Lý Thất Dạ không có phật quang, cũng không có dị tượng. Nhưng mà, ở sau lưng hắn, lại có một loại cảm giác không nói được. Tựa hồ là có phật khí, bạc bàng mà ôn nhu. Bỗng nhiên, để cho người ta nhìn thấy phía trước hành tẩu không phải Lý Thất Dạ, mà là một vô thượng phật chủ.
Chỉ gặp mặt trời từ đường chân trời đằng xa bay lên, Lý Thất Dạ từng bước một đi hướng chân trời, phía sau hắn tung xuống vô thượng kim quang đại đạo, chỗ kim quang khắp tán, tựa hồ là phổ độ chúng sinh.
Cảm giác như vậy, tuyệt luân vô bỉ, cái này khiến Ngọa Long Tuyền cũng không khỏi hít thở một cái thật sâu, bảo vệ chặt đạo tâm, bằng không mà nói, dù đạo tâm của nàng lại kiên định, cũng sẽ nhận lấy Lý Thất Dạ ảnh hưởng.
Đi vào Táng Phật cao nguyên, rất nhiều người đều nhận lấy phật tức của Táng Phật cao nguyên ảnh hưởng, nhưng mà, đối với người như Ngọa Long Tuyền mà nói, chỉ cần không đi khiêu chiến mười tám tòa phật tự, phật tức ở Táng Phật cao nguyên đối với nàng ảnh hưởng có thể bỏ qua không tính.
Nhưng mà hiện tại, Lý Thất Dạ không thi Phật pháp, không nói phật kinh, cũng đã đối với nàng tạo thành ảnh hưởng cực lớn, Phật tính trên người hắn đã cường đại đến trình độ không dám tưởng tượng, nếu như hắn thi Phật pháp, giảng phật kinh, chỉ sợ nàng cũng không biết mình có thể chống bao lâu.
Chuyện như vậy sao không cho Ngọa Long Tuyền giật mình rung động đây. Đạt đến cảnh giới như nàng, đã biết cái gì là huyễn tượng. Cái gì là chân thật, nhưng mà hiện tại xem ra, một màn trước mắt không phải là huyễn tượng, cũng không phải chân thực, mà là một loại ám chỉ.
Trong nội tâm Ngọa Long Tuyền minh bạch, cái gọi Sở Vân Thiên trước mắt này có Phật tính đáng sợ, hoặc là nói, hắn đã có được một khỏa phật tâm!
- Ngươi tu chính là phật đạo sao?
Đi theo phía sau Lý Thất Dạ, cuối cùng Ngọa Long Tuyền nhịn không được hỏi. Phải biết, đạt tới cấp độ cường đại như vậy, không phải một sớm một chiều có thể tu luyện thành.
- Ta chính là phật, cần gì tu luyện?
Lúc này Lý Thất Dạ mở miệng, nói ra:
- Vạn đạo quy tông, nhất pháp vạn đạo, ta pháp, chính là Phật pháp, ta nói, chính là phật đạo.
Lúc này, Lý Thất Dạ mở miệng, thanh âm cũng không lớn, nhưng mà, Ngọa Long Tuyền nghe xong, lại như âm thanh vang chín tầng trời, tựa hồ giống như là phật chủ mở miệng, càn khôn chuyển động, vạn pháp minh hòa.
- Ngươi đây là muốn quy y Lạn Đà tự sao? Hoặc là nói, ngươi vốn xuất thân từ Lạn Đà tự?
Ngọa Long Tuyền bảo vệ chặt đạo tâm, tránh cho bị Lý Thất Dạ ảnh hưởng, không khỏi tò mò truy vấn.
Phải biết, bên trong Cửu Giới, luận Phật pháp, lấy Lạn Đà tự cầm đầu, không người có thể tranh phong, tại Táng Phật cao nguyên, nếu là người Phật pháp có thành tựu, đều sẽ quy y Lạn Đà tự, thậm chí có rất nhiều người muốn quy y tại Lạn Đà tự, cũng không thể bước vào phật môn Lạn Đà tự.
- Quy y?
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nói ra:
- Ta chính là phật, còn có thể hướng ai quy phật, phật đạo cuối cùng, chính là ta, còn cần ai vì ta thụ đạo?
Lý Thất Dạ nói, lập tức để Ngọa Long Tuyền bắt đầu trầm mặc, nam nhân bình thường trước mắt, vẫn luôn không tầm thường, hoặc là, giống như hắn nói, hắn liền là phật, hắn là phật chủ!
Lý Thất Dạ đi về trước, Ngọa Long Tuyền cũng bước theo sát, lẫn nhau không còn có nói nhiều.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ đi tới một tòa phật tự, toà phật tự này quy mô không tính to lớn, nhưng mà, cũng không nhỏ. Phật tự bảo tường ngọc ngói, đi qua mưa gió vô số năm tháng thấm thực, lúc này đã vô cùng cũ kỹ, mất đi quang trạch.
Nhưng mà, từ cả tòa phật tự đến xem, chính là phật khí bừng bừng, cả tòa phật tự ẩn vào đại thế, chỉ cần người có kiến thức, đều có thể nhìn ra được tòa phật tự này không đơn giản.
Đứng ở bên ngoài phật tự, Lý Thất Dạ ngẩng đầu cẩn thận nhìn một phen, cuối cùng cất bước đi vào phật tự, Ngọa Long Tuyền cũng bước nhanh đuổi theo.
Mặc dù nói, Ngọa Long Tuyền không phải người biết phong thuỷ đại thế gì, nhưng mà, nàng một bước bước vào phật tự, liền lập tức cảm giác toà phật tự này cực kỳ không tầm thường, tựa hồ toà phật tự này là cùng thiên địa liền thành một khối, cho người ta một loại cảm giác bền chắc không thể phá được.
Đi vào dạng phật tự này, để cho người ta cảm thấy đây không phải một tòa phật tự, mà là một tòa cổ thành, một tòa cổ thành bền chắc không thể phá được.
Ở bên trong phật tự, không có khách hành hương, hơn nữa, cũng khó mà nhìn thấy tăng nhân. Ngọa Long Tuyền chính là cường giả, coi như bên trong phật tự không có gặp cường giả, nhưng mà, nàng đã cảm ứng được bên trong thiện phòng của phật tự có phật nhân tĩnh tọa.
- Không biết thí chủ là đến ngủ tạm hay dâng hương?
Sau khi Lý Thất Dạ bước vào phật tự, rốt cục có một vị lão tăng ra đón, đối với Lý Thất Dạ hợp thành chữ thập nói.
- Ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn lão tăng một chút, lạnh nhạt nói.
Lão tăng hợp thành chữ thập, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Thật có lỗi, thí chủ tới không phải lúc, chủ trì của chúng ta bế quan tham thiền, không gặp khách lạ, xin thí chủ ngày khác lại đến.
- Ta không phải muốn gặp chủ trì của các ngươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra:
- Ta muốn thấy chủ nhân của các ngươi, Bộ Liên Hương!
- Thí chủ đây là…
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, ánh mắt lão tăng lập tức ngưng tụ, trong mắt chính là hàn quang nở rộ, tựa như là quang mang thiên vũ.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Liền nói là cố nhân tới thăm.
Nói xong, toàn thân Lý Thất Dạ là phật khí ngoại phóng, tại thời khắc này, dưới chân Lý Thất Dạ có một đóa Kim Liên chậm rãi nở rộ, kim tuyền từ dưới đất tuôn ra, từng đợt phật âm vang lên, tựa như là ngàn vạn sư sĩ tụng kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.