Đế Bá

Chương 1569: Linh Sơn thập bát tự (2)




Trong bọn họ, mặc kệ là phàm nhân hay tu sĩ, nếu như không phải là vì bảo vật hay vì quy y Phật môn mà đến, những người khác sẽ không nguyện ý đạp vào Linh Sơn, bởi vì Phật tính ở Linh Sơn quá mạnh.
Bất kể là ai, khi ngươi đạp vào Linh Sơn, liền có thể nghe được từng đợt phật âm ở trong lòng vang lên, giống như là vô thượng phật chủ vì ngươi giảng kinh, vì ngươi cầu phúc, vì ngươi che chở. . .
Tại một khắc ngươi bước vào Linh Sơn này, ngươi liền sẽ cảm thấy mình đắm chìm trong phật quang tẩy lễ, cả người là thỏa mãn như vậy, yên tĩnh như vậy, tựa hồ, thế gian không còn có cái gì đáng quyến luyến.
Rất nhiều người, chỉ cần là người đạo tâm không kiên, một khi bước vào Linh Sơn, liền sẽ có xúc động cúng bái, quy y phật môn!
Về phần phàm nhân, vậy không cần nói, một khi bước lên Linh Sơn, rất nhiều phàm nhân là kích động đến không thể tự kiềm chế, hạnh phúc lệ rơi đầy mặt, đối với bọn hắn mà nói, bọn hắn đã tìm được Phật quốc!
Linh Sơn, ngoại trừ phật môn Lạn Đà tự ở đỉnh Linh Sơn đóng chặt ra, mười tám phật tự khác đều là phật môn mở rộng, không phân ngày đêm.
Nhưng mà, có thể tiến vào phật môn hay không, cái kia phải nhìn tạo hóa của mọi người. Phật chủ từng nói, chúng sinh bình đẳng, ở trước phật môn, tựa hồ cũng là chúng sinh bình đẳng, về phần có thật bình đẳng hay không, chỉ có phật chủ tự mình biết.
Linh Sơn thập bát tự, muốn vào phật môn, cũng không phải sự tình dễ dàng như vậy, muốn vào phật môn, rất đơn giản, có hai loại phương pháp, một, ngươi có đạo tâm đầy đủ kiên định, hai, ngươi có đầy đủ Phật tính.
Chỉ cần hai cái ngươi có được một, liền có thể tiến vào phật môn, nếu không, mặc kệ ngươi cường đại cỡ nào, có bao nhiêu thiên phú, phật môn đều không có duyên với ngươi.
Lý Thất Dạ đạp vào Linh Sơn, nở nụ cười, hướng Tịnh Không tự mà đi! Ngọa Long Tuyền cũng theo sát phía sau.
Tại Linh Sơn thập bát tự, mặc kệ ngươi tố thân, nghe kinh, hay là biện phật, chỉ cần ngươi có thể đi vào phật môn, ngươi liền có thể tùy ý chọn, Bát Không tự, Lục Kiếp tự, Tam Đại tự, Tứ Phật tự, đều có thể, chỉ cần ngươi có thực lực này.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể đem mười tám phật tự toàn bộ khiêu chiến, chỉ sợ, không có mấy người có thể khiêu chiến toàn bộ Linh Sơn thập bát tự.
Bên ngoài Tịnh Không tự, phật môn như biển, phật quang bay lên không, đứng ở chỗ này, làm cho lòng người sinh kính sợ, thậm chí là phục bái tại đất.
Lý Thất Dạ cười một tiếng, hắn không có chút dừng lại, một bước bước vào bên trong Phật môn, khi hắn một bước bước vào phật môn, lập tức phật quang ức vạn trượng, vô tận dị tượng bay lên không, có chúng sư quỳ bái, có thánh tăng cúi đầu, có Bồ Tát kim cương hộ pháp. . .
Một màn này, để vô số người khiếp sợ, mặc kệ là trên Linh Sơn hay là người bên ngoài Linh Sơn, cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí.
- Đây là Bồ Tát kim cương hàng thế sao? Hay là phật chủ đích thân tới?
Nhìn thấy dạng dị tượng này, rất nhiều người đều vì đó hãi nhiên, thì thào nói.
Về phần rất nhiều tín đồ quỳ lạy trên dưới Linh Sơn, càng là không ngừng phục bái, đông đông đông dập đầu, hô to:
- Ngã phật hiển thánh!
Ngọa Long Tuyền đi theo Lý Thất Dạ vào, nàng bước vào phật môn, long ngâm không ngừng, hơi nước ngập trời, nàng cũng dễ dàng bước vào phật môn.
- Hai người kia là ai?
Bên ngoài Linh Sơn, có rất nhiều người nhìn thấy một màn dạng này, không khỏi giật mình, Ngọa Long Tuyền còn tốt, dị tượng của Lý Thất Dạ cũng quá để cho người ta chấn kinh.
- Có khả năng không phải tu sĩ, là thánh tăng phật đạo, để tóc tu hành.
Có người nhìn thấy Lý Thất Dạ biến mất ở trong phật quang, phật tức vô tận, không khỏi thì thào nói.
- Nhân Hoàng giới lúc nào ra thánh tăng khó lường như thế.
Cũng có người không khỏi tò mò hỏi.
Mà thế hệ trước nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Tu sĩ chúng ta, chú ý là đạo hạnh, lại có mấy cái sẽ chú ý người trong Phật môn, lại nói, trừ Táng Phật cao nguyên ra, người trong phật đạo vốn cũng không nhiều, mọi người không biết, cái này cũng chẳng có gì lạ.
Nghe được lời như vậy, mọi người cũng cảm thấy có lý, trên thực tế, tất cả tu sĩ quan tâm là thực lực mạnh yếu, ai sẽ quan tâm Phật pháp của ngươi sâu cạn đây.
Ở trong suy nghĩ của rất nhiều tu sĩ xem ra, Phật pháp, kia là không có chỗ ích lợi gì, tối đa cũng chỉ là cảm hóa người mà thôi.
Lý Thất Dạ bước vào phật môn, trong chùa hai bên là gạch xanh ngói trắng, cây cối chập chờn, lá cây nhẹ nhàng bay xuống, ở chỗ này, là yên tĩnh như vậy, là tường hòa như vậy, rời xa hồng trần hỗn loạn.
Thanh âm cát, cát, cát. . . vang lên, rất nhỏ, cũng rất có tiết tấu, lúc này, Ngọa Long Tuyền mới nhìn đến trong chùa có một hòa thượng đang chậm rãi quét lá rụng.
Hòa thượng này tuổi không lớn lắm, thoạt nhìn chừng hai mươi, hắn thần thái tuấn lãng, có thể nhìn ra được, trước khi hắn không có xuất gia, tuyệt đối là một mỹ nam tử.
- Hải Khoát Thiên…
Nhìn thấy nam tử này, Ngọa Long Tuyền không khỏi giật mình, lầm bầm nói ra:
- Hắn, hắn thế mà bái nhập phật môn.
Nam tử trước mắt này, Ngọa Long Tuyền đương nhiên nhận ra, nam tử này đã từng là thiên tài ghê gớm của Bắc Uông Dương, cùng nàng xuất đạo, hắn đã từng là mười phần kinh diễm, nhưng mà về sau hắn lại mất tích.
- Đây chỉ là tu hành mà thôi, còn chưa độ hóa, đối với mười tám đại tự mà nói, độ hóa là yêu cầu rất cao, cần tháng năm dài đằng đẵng tới tu hành. Sau khi độ hóa, mới xem như là tăng nhân chân chính, mới xem như đệ tử của Lạn Đà tự.
Lý Thất Dạ nói ra.
Ngọa Long Tuyền nhìn lấy nam tử lẳng lặng quét lá rụng, trong nội tâm nàng mười phần giật mình, rất muốn gọi hắn một tiếng, bởi vì nàng cùng Hải Khoát Thiên đã từng có vài lần duyên phận, thậm chí có thể nói là rất có giao tình.
Nam tử quét lá rụng này ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngọa Long Tuyền cùng Lý Thất Dạ, hắn chỉ là nhẹ nhàng hợp thành chữ thập, sau đó tiếp tục quét lá rụng.
Nhìn thần thái của Hải Khoát Thiên, Ngọa Long Tuyền biết hắn vẫn là nhận biết nàng, chỉ bất quá, hắn đã đoạn tuyệt hồng trần ân oán, coi như bọn hắn rất có giao tình, lúc này cũng như người xa lạ.
Lý Thất Dạ cùng Ngọa Long Tuyền tiếp tục tiến lên, lúc này, Ngọa Long Tuyền rốt cục nhìn thấy hai bên trái phải tinh xá có tăng nhân ngồi xuống.
Những tăng nhân tĩnh tọa này, cùng Hải Khoát Thiên vừa rồi quét lá rụng hoàn toàn không giống, trên người những tăng nhân này tản mát ra phật quang, phật âm quanh quẩn. Tựa như bọn hắn đã là nhục thân thành Phật, nhìn thấy bọn hắn, một khi đạo tâm không kiên định, liền sẽ quỳ lạy trên mặt đất.
- Bọn hắn không đồng dạng.
Vừa nhìn thấy những tăng nhân này, Ngọa Long Tuyền không khỏi thì thào nói.
- Bọn hắn đã có thể được xưng là cao tăng, Phật pháp rất cường đại, đối với bọn hắn mà nói, Phật pháp, cái kia bất quá là chi mạt mà thôi, không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ nhìn những tăng nhân này một chút, nói ra.
- Vì cái gì nói như vậy.
Ngọa Long Tuyền không khỏi tò mò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.