Đế Bá

Chương 1574: Nam đế (2)




Nam Đế…
Đối với cái tên này, thậm chí rất nhiều người chưa từng nghe qua, nhưng mà, có không ít người trong nội tâm phát lạnh, người dám tự xưng là đế, ngoại trừ một ít người cuồng vọng tự đại ra, người chân chính dám xưng đế, tuyệt đối là đáng sợ đến để cho người ta rùng mình.
Vị thanh niên trước mắt này, tuyệt đối không phải loại người cuồng vọng tự đại đến vô tri, tuyệt đối là thuộc về cái sau.
- A Di Đà Phật, thí chủ, mời.
Đối với khiêu chiến như thế, Tứ Phật tự cũng không sợ, vang lên Phật hiệu, cả tòa Tứ Phật tự kim quang trùng thiên, ở bên trong kim quang ẩn ẩn hiện lên hình bóng kim cương.
- Tốt…
Thanh niên cũng là hào khí, nở nụ cười, một bước đạp nhập phật môn.
Oanh oanh oanh…
Thanh niên một bước bước vào phật môn, lập tức toàn bộ Linh Sơn lay động, ở thời điểm này, từng đợt Phật hiệu vang lên, Phật hiệu "A Di Đà Phật" vang triệt toàn bộ Táng Phật cao nguyên.
Vô tận phật uy trong nháy mắt nghiền ép cả vùng trời, ở dưới phật uy vô tận, toàn bộ Táng Phật cao nguyên giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trong kinh đào hải lãng, tựa hồ phật uy vô cùng vô tận này có thể nghiền nát toàn bộ Táng Phật cao nguyên.
Trong lúc nhất thời, vô số người trên Táng Phật cao nguyên đều hãi nhiên thất sắc, đông đảo nhân vật hoành phục trên đất không dám đứng lên, coi như là lão tổ cấp, cũng là hai chân như nhũn ra, khó mà đứng ổn.
Trước đó, thời điểm không thấy phật uy, khí tức Phật gia ở toàn bộ Táng Phật cao nguyên cho người ta một loại cảm giác tường hòa, chưa từng có người nghĩ tới cảnh tượng Phật gia giận dữ.
Hiện tại phật uy nghiền ép mà đến, này mới khiến người chân chính ý thức được, Phật gia, không chỉ là tường hòa, phật uy giận dữ, sẽ không kém đế uy!
- Kim cương phục ma, Phật Chủ giận dữ!
Có người không khỏi hãi nhiên thất sắc, thì thào nói.
- Có ý tứ…
Mặc dù mọi người không cách nào nhìn thấy chiến cuộc bên trong Tứ Phật tự, nhưng mà, tiếng cười dài của thanh niên không dứt bên tai.
- A Di Đà Phật…
Một tiếng Phật hiệu kinh thiên, trên bầu trời có Phật quốc mở ra, Bát Bộ Thiên Long từ trên trời giáng xuống, từng tôn kim cương trấn thủ Tứ Phật tự.
- Thiên Long, Dạ Xoa, Kiền Thát Bà, Già Lâu La, A Tu La. . . Bát Bộ Thiên Long a.
Nhìn lấy Bát Bộ Thiên Long từ trên trời giáng xuống, từng tôn kim cương trấn thủ Tứ Phật tự, một màn dạng này, để cho người ta nhìn hãi nhiên thất sắc.
- Tứ Phật tự đến tột cùng cường đại cỡ nào.
Coi như là Thần Vương nhìn thấy một màn dạng này, cũng không khỏi rùng mình.
Trong lúc nhất thời, bất luận là trong ngoài Linh Sơn, đều là một mảnh trầm mặc, mặc kệ là Tứ Phật tự, hay thanh niên gọi Nam Đế, thật sự là quá cường đại, cường đại đến cấp độ để cho người ta lùi bước.
- Dùng vũ lực chiến Tứ Phật tự, truyền thuyết, Minh Nhân Tiên Đế lúc tuổi còn trẻ đã từng đấu qua.
Có một vị lão tổ đại giáo trong lúc nhất thời thất thần, không khỏi thì thào nói.
- Rất cường hãn, vị Nam Đế này đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Coi như thiên tài lại kiêu ngạo, ở thời khắc này cũng kiêu ngạo không nổi.
Coi như là mấy người Cơ Không Vô Địch, Bảo Trụ Nhân Hoàng, Chiến Sư… không ai bì nổi, cũng là trầm mặc thật lâu, người gọi Nam Đế này, quá cường đại, thậm chí có người suy tính, hắn đã là đế trữ, cách trở thành Tiên Đế chỉ có một bước!
Đế trữ a, bất kể là ai, nghe được cái tên này, trong lòng cũng không khỏi vì đó run rẩy.
Oanh oanh oanh…
Lúc này, kịch chiến triển khai ở bên trong Tứ Phật tự, không ai có thể nhìn thấy một trận chiến này, từ trình độ Linh Sơn lay động đến xem, trận đại chiến này là mười phần kịch liệt.
Mặc dù, lúc này Tứ Phật tự có Bát Bộ Thiên Long cùng từng tôn kim cương trấn thủ, ở dưới đại chiến, Linh Sơn vẫn lay động, chẳng qua là không có kịch liệt như vậy mà thôi.
Lúc này, rất nhiều người trong lòng hít một hơi lãnh khí, bọn người Cơ Không Vô Địch trầm mặc, thần thái ngưng trọng, coi như bọn hắn lại vô địch, vào hôm nay cũng không dám lấy vũ lực đi khiêu chiến Tứ Phật tự, chớ nói chi là khiêu chiến mười tám Phục Ma Kim Cương tiếng tăm lừng lẫy trong Tứ Phật tự!
- Đại Thiên tự thua.
Ngay thời điểm rất nhiều người bị Nam Đế này vô địch làm rung động, tất cả mọi người sắp quên đi Lý Thất Dạ biện phật, không biết là ai lớn kêu một tiếng.
Lúc này mọi người nhao nhao nhìn lại, chỉ gặp Đại Thiên tự lúc này ảm đạm vô quang, đã từng là dị tượng hiển hiện trùng điệp, lúc này biến mất vô tung vô ảnh.
Quả nhiên, ở trước mắt bao người, Lý Thất Dạ cùng Ngọa Long Tuyền đi ra Đại Thiên tự. Ở trước mắt bao người, Lý Thất Dạ là nhàn định như vậy, tự tại như vậy.
- Đây là muốn điên rồi sao? Một ngày ra hai tên vô địch, một hơi khiêu chiến Tam Đại tự, Lục Kiếp tự, Bát Không tự!
Có người không khỏi há hốc mồm nói.
- Tân Phật Chủ muốn ra đời sao?
Coi như là tăng nhân tu phật trên Táng Phật cao nguyên cũng bị dọa, không khỏi thì thào nói.
- Không đến một ngày, biện phật chiến bại thánh tăng thậm chí là Bồ Tát của Tam Đại tự, Lục Kiếp tự, Bát Không tự, người như vậy, đến tột cùng tại phật đạo đã đạt đến trình độ như thế nào!
Coi như người không hiểu Phật pháp, giờ khắc này cũng bị dọa đến không nhẹ.
- Cũng may hắn không phải người tu đạo, bằng không thì thời đại này chúng ta không có cách nào sống sót. Bọn người Cơ Không Vô Địch, Lâm Thiên Đế đã ép tới chúng ta không thở nổi, lại khó hiểu toát ra một Nam Đế vô địch, ở thời đại này, làm chúng ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Có bối phận tuổi trẻ cũng có chút may mắn vỗ vỗ lồng ngực, nói ra:
- Nếu như lại đến một yêu nghiệt phật, đạo đều không đối thủ, vậy chúng ta thắt cổ tự sát được rồi.
Lý Thất Dạ từ Đại Thiên tự đi ra, nhìn lấy Bát Bộ Thiên Long cùng từng tôn kim cương trấn thủ Tứ Phật tự, không khỏi lộ ra tiếu dung, lầm bầm nói:
- Tiểu tử này, lại một lần nữa xuất thế, aii, là đi không ra tâm ma của mình, nếu không, cũng là có cơ hội.
Ngọa Long Tuyền nhìn lấy Tứ Phật tự, nàng cũng là mười phần rung động, mặc dù nàng là thiên tài không tầm thường, nhưng mà, nàng tự hỏi cũng không dám dùng vũ lực khiêu chiến Tứ Phật tự.
Nhưng mà, hiện tại toát ra một Nam Đế không người có thể biết. Cũng dám đơn thương độc mã khiêu chiến Tứ Phật tự, dạng trình độ nghịch thiên này đã không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, mặc kệ là nàng, hay bọn người Cơ Không Vô Địch, cùng vị Nam Đế này so sánh, vậy cũng là ảm đạm phai mờ.
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lúc này, Ngọa Long Tuyền cũng không khỏi cảm khái nói.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, chậm rãi hướng Tứ Phật tự mà đi, Ngọa Long Tuyền đi theo sát, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng đối với nàng lắc đầu, nói ra:
- Ngươi đi xuống đi, không cần theo tới.
- Vì cái gì?
Ngọa Long Tuyền híp tú mục một cái, lộ ra tiếu dung, nụ cười của nàng có thể để trăm hoa đua nở, đáng tiếc, không ai nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.