Đế Bá

Chương 1598: Truyền thuyết Đế Ma tiểu thế giới (1)




Cái thế giới trước mắt này, có rất nhiều xưng hô, có người xưng nó là Ma Quật, có người xưng nó là Ma Giới, nhiều người hơn xưng nó là Đế Ma tiểu thế giới.
Truyền thuyết, Đế Ma tiểu thế giới là thế giới bị Linh Sơn phong cấm, nếu như Linh Sơn không đem nó phóng xuất, nó liền vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, nhưng mà, mỗi một thời đại, Linh Sơn đều sẽ đem Đế Ma tiểu thế giới phóng xuất.
Lúc này, Lý Thất Dạ cũng đi ra cửa phòng, ngẩng đầu nhìn thế giới hiển hiện kia, hắn không khỏi lộ ra tiếu dung nhàn nhạt nói:
- Đế Ma tiểu thế giới, ta sắp tới rồi, ngươi chuẩn bị xong chưa?
- Rất nhiều người đi đoạt phật liên, đại gia đi không?
Tư Không Thâu Thiên một mực canh giữ ở cổng vẫn là tin tức rất linh thông, lúc này, hắn cũng nhìn lấy thế giới hiển hiện, không khỏi hỏi Lý Thất Dạ.
- Sẽ.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, ánh mắt rơi vào phía trên tòa phật tự trong Đế Ma tiểu thế giới, tựa hồ, toà phật tự này hấp dẫn hắn sâu đậm, tựa như tình nhân hấp dẫn ánh mắt của hắn.
- Lão Vô tự.
Gặp Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào toà phật tự kia, Tư Không Thâu Thiên không khỏi nói ra:
- Truyền thuyết, là phật tự đáng sợ nhất, có người nói, nó so với Lạn Đà tự còn muốn đáng sợ.
- Xem ra ngươi đối với nó biết được không ít nha.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhìn lấy Tư Không Thâu Thiên vừa cười vừa nói.
Lão Vô tự, coi như rất nhiều người nghe qua cái tên này, nhưng mà, người chân chính hiểu rõ nó ít càng thêm ít, tại Táng Phật cao nguyên, người người nghe nhiều nên thuộc chính là Linh Sơn thập bát tự, Lạn Đà tự, về phần Lão Vô tự, thì lộ ra rất lạ lẫm.
- Ha ha, ta cũng là nghe trưởng bối trong cốc nói.
Tư Không Thâu Thiên xoa xoa đôi bàn tay, cười nói ra:
- Nếu đại gia không chê tiểu nhân khoe khoang, tiểu nhân liền nói.
Lý Thất Dạ không khỏi cười một tiếng, nói ra:
- Không có việc gì, muốn nói thì nói đi.
Tư Không Thâu Thiên nhìn lấy Lão Vô tự, không khỏi hung hăng nuốt nước miếng một cái, giống như nó là một khối thịt kho tàu.
- Được rồi, ngươi cũng đừng có ý đồ với nó, chỉ bằng ngươi? Còn chưa đủ tư cách đi lên, càng đừng nói có ý đồ với nó. Nhân Vương muốn lên không khó, nhưng, ngươi còn không có tư cách kia.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Tư Không Thâu Thiên cười khan, hắn gãi gãi đầu, nói ra:
- Cái này tiểu nhân cũng biết, chút bản lãnh này của tiểu nhân đích thật là lên không được Lão Vô tự, nghe nói, trước kia người đi lên, trên cơ bản là Tiên Đế.
- Cũng không nhất định cần Tiên Đế, Thần Hoàng chí cường cũng có thể lên, Chân Thần cũng có thể lên.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Lão Vô tự, ánh mắt trở nên thâm thúy, nói ra:
- Bất kể là ai, nơi này đích thật là đáng giá đi một lần.
Mặc dù biết không cách nào đi lên, nhìn lấy Lão Vô tự, Tư Không Thâu Thiên y nguyên nhịn không được nuốt nước miếng một cái, nói ra:
- Nghe nói Phi Dương Tiên Đế từng đi qua Lão Vô tự, hơn nữa còn mang đi một tượng Phật đá, có phải thật vậy hay không.
- Chuyện này sao, truyền thuyết nói thế nào.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Tư Không Thâu Thiên không khỏi nói:
- Có truyền ngôn nói, Phi Dương Tiên Đế đi Lão Vô tự, nói đến thiên hoa loạn trụy, cuối cùng hắn vậy mà thuyết phục một tượng Phật đá, để tượng Phật đá này theo hắn rời đi Lão Vô tự, rời đi Táng Phật cao nguyên.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Cái truyền thuyết này có thể nói là thật, bất quá, có một ít chi tiết, không phải ngoại nhân biết.
- Chi tiết như thế nào?
Nghe được lời như vậy, Tư Không Thâu Thiên lập tức lên tinh thần, không khỏi hỏi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Trong này liên quan đến một bí mật, Phi Dương Tiên Đế đích thật là thắng, bất quá, hắn không phải đi cược một trận đại cục chung cực kia, chính xác mà nói, hắn là đem một tượng Phật đá lừa gạt đi ra. Bất kể nói thế nào, Phi Dương Tiên Đế đích thật là khó lường, hắn chỉ dựa vào ba tấc lưỡi liền đem tượng Phật đá lấy ra, đây tuyệt đối được xưng tụng là sự tình có thành tựu nhất trong cuộc đời Phi Dương Tiên Đế.
- Loại này ta nghe nói qua.
Tư Không Thâu Thiên giật mình một cái, nói ra:
- Truyền thuyết, bên trong Lão Vô tự có một kiện đồ vật, đồ vật này cực kỳ nghịch thiên, Tiên Đế cũng thèm chảy nước miếng. Ta nghe lão tổ trong cốc nói qua sự tình có quan hệ tới đánh cược chung cực, truyền thuyết Hạo Hải Tiên Đế cược qua cái này.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, nói ra:
- Hạo Hải Tiên Đế đích thật là vô cùng kinh diễm, vạn cổ đến nay, coi như hắn kém Kiêu Hoành Tiên Đế, kém Phi Tiên Đế. Nhưng hắn kinh diễm có thể cùng Phi Dương Tiên Đế so sánh.
- Năm đó, Hạo Hải Tiên Đế đích thật là nhập Lão Vô tự khiêu chiến, hắn tham gia trận đánh cược chung cực này, đáng tiếc, cuối cùng hắn không có thể thắng.
Ánh mắt Lý Thất Dạ thâm thúy, nhìn lấy Lão Vô tự, chậm rãi nói ra:
- Bất quá, Hạo Hải Tiên Đế cũng thật là không tầm thường. Cuối cùng, hắn lấy tư thái vô địch rời đi Lão Vô tự. Có thể nói, tham gia dạng đánh cược này không thắng lại có thể lấy tư thái vô địch rời đi, cái này đích xác là sự tình khó khăn, coi như là Tiên Đế, cũng không dễ dàng.
- Cái này quá ghê gớm.
Tư Không Thâu Thiên cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào, hắn cũng không khỏi xoa xoa đôi bàn tay, đánh cược cấp bậc Tiên Đế, đây là chung cực bực nào, hắn không khỏi nói ra:
- Ta nghe lão tổ trong cốc nói qua. Truyền thuyết, về sau Hạo Hải Tiên Đế cả đời không còn dám bước vào Táng Phật cao nguyên.
- Có thể nói như vậy. Coi như Hạo Hải Tiên Đế thật muốn trở về, cũng không về được.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Bất quá, nếu như hắn trở lại, đây không phải một chuyện tốt, này sẽ để tâm hắn sinh ma chướng, cho nên, hắn không nguyện ý trở lại.
- Bên trong Lão Vô tự ở là hạng người gì đây? Vậy mà có thể làm cho một đời Tiên Đế cả đời không còn dám bước vào Táng Phật cao nguyên nửa bước.
Nghe được lời như vậy, Tư Không Thâu Thiên cũng không khỏi thất thần, thì thào nói.
- Không, đây không phải người nào, mà là một kiện đồ vật.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Lão Vô tự lầm bầm nói ra:
- Tựa như ngươi nói vậy, một kiện đồ vật ngay cả Tiên Đế cũng thèm chảy nước miếng.
- Món đồ kia ở trong Lão Vô tự sao?
Nghe được lời như vậy, Tư Không Thâu Thiên cũng không khỏi nước bọt chảy ròng, cái này rất giống là một vị tiểu thâu nhìn thấy tuyệt thế bảo vật đang ở trước mắt.
- Lời này không tính đúng, cũng không tính sai.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Cái ấm kia, không tính tại Lão Vô tự, nhưng mà, muốn gặp nó, là nhất định phải trải qua Lão Vô tự, Lão Vô tự là một cái mấu chốt.
- Đó nhất định là một cái tiên ấm.
Tư Không Thâu Thiên hung hăng nuốt từng ngụm nước bọt, có chút cười ngây ngô, nói ra:
- Nếu tiên ấm như vậy cho ta sờ một chút, cả đời này cũng đáng.
- Cho ngươi sờ một chút?
Lý Thất Dạ liếc hắn một chút, nhàn nhạt nói ra:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.