Đế Bá

Chương 1606: Chỉ có quét ngang (1)




Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng trong nháy mắt hóa thành lồng giam vô cùng to lớn, quang mang hắc ám quanh quẩn lấy lồng giam này, thời điểm cái lồng giam này vừa ra, nhật nguyệt tinh thần đều trong nháy mắt mất đi hào quang.
"Phanh" một tiếng vang lên, khi cái lồng giam này hạ xuống, hư không vỡ vụn, ở dưới lồng giam trấn áp, không có tồn tại gì có thể hoàn chỉnh không tổn hao, coi như là Thần Ma ở trong lồng giam, cũng chỉ có vĩnh thế bị trấn áp phần.
Bảo Trụ Nhân Hoàng xuất thủ chính là đem Trấn Ngục Thần Thể phát huy đến cực hạn, để bất luận kẻ nào thấy được cũng không khỏi sợ hãi, Trấn Ngục Thần Thể trấn áp tuyệt đối là đáng sợ nhất, một khi bị trấn áp xuống dưới, đại đạo vỡ nát, vạn pháp gào thét.
- A Di Đà Phật…
Đối mặt lồng giam của Trấn Ngục Thần Thể, Lý Thất Dạ ngay cả nhúc nhích cũng không, chỉ là dài tuyên Phật hiệu, hai tay kết ấn, hóa thành một cái Phật ấn.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, ngàn vạn phật đạo pháp tắc của toàn bộ Táng Phật cao nguyên phóng lên tận trời, mỗi một đạo pháp tắc như là thác nước, phía trên mỗi một đạo pháp tắc đều có khắc họa hình chúng phật. Cảnh tượng như vậy là vô cùng hùng vĩ, thoạt nhìn giống như là vô tận thác nước nghịch xông lên thiên không, bên trong thác nước hiện lên từng tôn phật ảnh.
"Keng" một tiếng, ở trong chớp mắt, ngàn vạn phật đạo pháp tắc kết thành một cái Phật ấn, cái Phật ấn này vừa xuất hiện, làm cho tất cả mọi người trên Táng Phật cao nguyên đều cảm thấy Táng Phật cao nguyên chìm xuống, tựa hồ Táng Phật cao nguyên vô cùng rộng lớn, cũng không chịu đựng nổi trọng lượng của Phật ấn này.
Phanh… một tiếng vang thật lớn, lồng giam của Trấn Ngục Thần Thể không thể trấn áp lại Lý Thất Dạ, ngược lại ở dưới Phật ấn đập, toàn bộ lồng giam vỡ nát, cả người Bảo Trụ Nhân Hoàng bị oanh đến bay ra ngoài, cuồng phun máu tươi, dù Trấn Ngục Thần Thể cực kỳ cứng rắn, cũng y nguyên để rất nhiều người nghe được thanh âm xương vỡ "răng rắc".
Bảo Trụ Nhân Hoàng trong nháy mắt bị nện bay ra chân trời, trong nháy mắt biến mất.
- Bảo Trụ Nhân Hoàng thật là xui xẻo.
Nhìn thấy một màn dạng này, rất nhiều người đều trầm mặc, Bảo Trụ Nhân Hoàng ba lần khiêu chiến Tà Phật, cuối cùng đều rơi xuống hạ tràng thất bại.
Lúc này, đám người Cơ Không Vô Địch đều nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, vì đó trầm mặc, bởi vì bọn họ cũng không có sách lược đối phó Lý Thất Dạ, nhưng mà, không đánh mà chạy, cái này lại không phải phong cách của bọn hắn.
Lý Thất Dạ nhìn lấy đám người Cơ Không Vô Địch, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Các ngươi là cùng nhau lên, hay là từng bước từng bước đến đây.
- Ta đến…
Băng Ngữ Hạ đứng dậy, không nói nhiều, đầu ngón tay một quyển, liền "Oanh" một tiếng vang lên, đột nhiên, có một tấm bia đá vô cùng to lớn từ trên trời giáng xuống, phía trên khắc họa vô số cổ văn, khi mặt bia đá này hạ xuống, thiên địa bị phong, vạn đạo bị phong.
Trong nháy mắt này, Băng Ngữ Hạ cắt đứt hết thảy, vạn pháp đã mất đi lực lượng, vạn đạo đã mất đi màu sắc, thậm chí có thể nói, trong nháy mắt này, Băng Ngữ Hạ là cắt đứt liên hệ giữa Lý Thất Dạ cùng Táng Phật cao nguyên, tựa hồ, trong nháy mắt này, Lý Thất Dạ không còn cách nào chấp chưởng lực lượng của Táng Phật cao nguyên, hắn đã mất đi Táng Phật cao nguyên che chở.
- Thành công không?
Nhìn thấy một màn dạng này, không biết bao nhiêu người vì đó vui vẻ, bởi vì Tà Phật quá nghịch thiên, rất nhiều người đều muốn nhìn đến kỳ tích đánh bại hắn.
Gặp Băng Ngữ Hạ vừa ra tay liền cắt đứt hết thảy thế gian, thậm chí ngay cả lực lượng của Táng Phật cao nguyên cũng bị nàng cắt đứt, ba người Cơ Không Vô Địch, Lâm Thiên Đế, Chiến Sư đều thất kinh, Băng Ngữ Hạ thủ đoạn như vậy bọn họ đều là lần thứ nhất nhìn thấy.
"Ba" một tiếng, nhưng mà, không có người nhìn thấy Tà Phật xuất thủ như thế nào, một bàn tay của hắn lại xuyên qua thời gian, coi như là bia đá cắt đứt hết thảy, cũng không thể đoạn tuyệt bàn tay này.
Bàn tay này xuyên qua hết thảy, trong nháy mắt là một tay đập vào mông đẹp của Băng Ngữ Hạ, một tay vỗ xuống, bóp một cái, là dạng tùy ý kia, dạng tùy tâm kia.
Băng Ngữ Hạ trong nháy mắt nhảy ra, đáng sợ nhìn lấy Lý Thất Dạ, Tà Phật không chỉ lấy tư thái không thể nào xuyên qua Tiệt Thiên của nàng, càng làm cho nàng giống nhìn thấy quỷ chính là, động tác này chỉ có một người biết làm!
- Nha đầu, chờ ngươi luyện Tiệt Thiên đến không tì vết lại khiêu chiến ta, hiện tại ngươi còn kém rất xa rất xa.
Lý Thất Dạ vỗ vỗ tay mang theo dư hương, vừa cười vừa nói.
Băng Ngữ Hạ nhảy ra vòng chiến, nhìn Tà Phật trước mắt, trong nháy mắt này, nàng minh bạch rất nhiều rất nhiều, khó trách Tà Phật trước mắt thoạt nhìn rất quen mắt, tựa như là nơi nào thấy qua.
Băng Ngữ Hạ không chiến, lúc này, ba người Cơ Không Vô Địch nhìn nhau một chút, hít thở một cái thật sâu, ba người đồng thời bước ra.
Ba người Cơ Không Vô Địch đồng thời đứng dậy, mỗi người thủ một phương, tạo thành hình chữ phẩm, muốn đối với Lý Thất Dạ phát động thế công bọc đánh, bọn hắn muốn đồng thời cho Lý Thất Dạ một kích trí mạng.
Nếu như nói, ba người Cơ Không Vô Địch cũng không chiến thắng được Tà Phật, như vậy, kết quả như vậy cũng quá để cho người ta tuyệt vọng, nếu quả thật là như thế, tương lai muốn tranh thiên mệnh sẽ càng thêm khó khăn.
Lúc này, thời gian yên tĩnh tới cực điểm, tất cả mọi người ngừng thở nhìn lấy một màn này, đây đã là đỉnh phong chi chiến của thế hệ tuổi trẻ, tất cả mọi người muốn nhìn một chút trận chiến này sẽ như thế nào.
Cơ Không Vô Địch, Lâm Thiên Đế, Chiến Sư, ba người bọn họ đều nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ. Bọn hắn đều không có lập tức động thủ. Bọn hắn đều đang tìm kiếm sơ hở của Lý Thất Dạ, muốn cho Lý Thất Dạ một kích trí mạng.
- Xem ra, các ngươi là không có ý định xuất thủ trước.
Lý Thất Dạ nhìn thấy ba người Cơ Không Vô Địch đều đang tìm kiếm sơ hở của mình, hắn nở nụ cười, nói ra:
- Thôi được, vậy ta liền xuất thủ trước.
Nói xong, hai tay hợp thành chữ thập, trong nháy mắt, vô số phật quang nở rộ. Vô tận Phật hiệu vang lên, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thánh tăng trên Táng Phật cao nguyên đều vì hắn tụng kinh, đều vì hắn thiện xướng.
Tại thời khắc này, phật quang đem ba người Cơ Không Vô Địch, Lâm Thiên Đế, Chiến Sư bao phủ, ở bên trong phật quang, bọn hắn đều muốn đúc lên một tầng kim sắc.
- Độ hóa…
Nhìn thấy phật quang bao phủ ba người Cơ Không Vô Địch, ngay cả người quan chiến ở xa cuối chân trời sắc mặt cũng đại biến, quát to.
- Vô Lượng Thiên Tôn…
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Thiên Đế thét dài, miệng hát vô thượng Tiên Kinh, trong nháy mắt, thiên không giáng xuống tiên quang, tựa như thiên khung mở ra một cái tiên giới, tiên quang rủ xuống muốn chiếu sáng cả Táng Phật cao nguyên.
- Lâm Thiên Đế thật sự là khó lường, vậy mà có thể lấy một môn tiên thuật khác kháng trụ Phật pháp độ hóa.
Nhìn thấy Lâm Thiên Đế miệng tụng Tiên Kinh, trên bầu trời rủ xuống tiên quang muốn tịnh hóa phật quang, có người không khỏi thì thào nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.