Đế Bá

Chương 1624: Đạo của Mai Tố Dao (1)




Bị Lý Thất Dạ phi lễ, Băng Ngữ Hạ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó quay người rời đi.
- Để cho nàng đi vào đi.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói với Trần Bảo Kiều.
Sau một lát, một làn gió thơm bay tới, Mai Tố Dao phiêu nhiên mà tới, nhìn thấy Lý Thất Dạ, nàng nhẹ nhàng phúc phúc thân thể, là dạng ôn nhu kia, là dạng thong dong kia.
- Không thể không thừa nhận, ngươi thật sự là càng ngày càng làm người khác ưa thích, hiểu tiến thối, rõ thế cục.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Mai Tố Dao mỹ lệ vô cùng, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Cái này cũng không cô phụ tiên cốt của ngươi.
- Có thể được công tử lọt mắt xanh, là tiểu muội vinh hạnh.
Mai Tố Dao thong dong đạm bạc, mỉm cười nói.
Lý Thất Dạ chỉ là nở nụ cười, nói ra:
- Nói đi, có chuyện gì đây?
Mai Tố Dao lấy ra một cái rương, đưa cho Lý Thất Dạ, nói ra:
- Lão tổ ở trong bảo tàng của chúng ta tìm được một đồ vật, lão tổ nhờ tiểu muội mang cho công tử, lão tổ gửi lời nói, đây chỉ là một điểm tâm ý của Trường Hà tông chúng ta.
Lý Thất Dạ mở cái rương ra, bên trong có một cỗ đế uy tràn ngập, trong rương để một kiện đế y, đế y này được xếp rất chỉnh tề.
Nhìn thấy đế y này, Lý Thất Dạ không khỏi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một cái, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, một hồi, hắn khép cái rương lại, nhìn lấy Mai Tố Dao, không khỏi cười cười, nói ra:
- Xem ra lão đầu Trường Hà tông các ngươi thật đúng là phí hết không ít tâm tư.
Cái đế y này chính là của Lý Thất Dạ, năm đó hắn dùng qua, hơn nữa dùng một đoạn thời gian rất dài, về sau đế y này lưu lạc bên ngoài, hắn cũng không có lại đi tìm về, bởi vì bảo vật của hắn nhiều lắm, nếu như nói, mỗi một kiện bảo vật đều muốn tìm về, vậy liền lộ ra không có ý nghĩa.
Lý Thất Dạ cũng không có khách khí, thu hồi đế y, nhàn nhạt nở nụ cười, nói ra:
- Xem ra, lão đầu của Trường Hà tông các ngươi thật đúng là hiểu ta.
- Lão tổ nói, lần này nhập Đế Ma tiểu thế giới, công tử nói không chừng có thể phát huy được tác dụng.
Mai Tố Dao mỉm cười nói.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Lão đầu nhà các ngươi đích thật là khó lường, bất quá, hắn còn chưa chân chính minh bạch ý nghĩa của Táng Phật cao nguyên, cũng không thật sự hiểu ý nghĩa của Đế Ma tiểu thế giới. Táng Phật cao nguyên cũng tốt, Đế Ma tiểu thế giới cũng được, nó không ở chỗ ngoại vật, mà là ở nội tâm, một khỏa đạo tâm.
Nói xong, Lý Thất Dạ chỉ chỉ trái tim, cười nói ra:
- Đế y, đây chỉ là bằng chứng mà thôi, cũng coi là một tấm vé nhập môn. Bất quá, lão đầu nhà các ngươi hữu tâm như thế, một phần tâm ý này ta nhận.
Mai Tố Dao nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, nói nhiều, liền trở thành múa rìu qua mắt thợ.
- Trường Hà tông các ngươi muốn cần cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn lấy Mai Tố Dao, nhàn nhạt vừa cười vừa nói.
Mai Tố Dao nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Lão tổ cũng không hướng công tử mưu cầu cái gì, đây chỉ là một điểm tâm ý của Trường Hà tông chúng ta.
- Lão đầu nhà các ngươi, có chút ý tứ.
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nhìn lấy Mai Tố Dao, nói ra:
- Vậy ngươi lại có nhu cầu gì.
Mai Tố Dao không khỏi trầm mặc, qua hồi lâu, nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không dối gạt Lý huynh, ta không có sở cầu.
Lý Thất Dạ nhìn lấy nàng, nhìn lấy đôi mắt sáng của nàng, nói ra:
- Ta muốn nghe xem trong lòng ngươi, mặc kệ là bởi vì nể tình thủy tổ các ngươi, hay là xem ở lão đầu nhà các ngươi toàn tâm toàn ý tốt như thế, có một số việc, ta có thể suy nghĩ một chút.
Mai Tố Dao trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt của Lý Thất Dạ, nhìn thẳng ánh mắt của Lý Thất Dạ, thản nhiên, tự tại.
- Không dối gạt Lý huynh, ta cũng mờ mịt, ta cũng không biết mình cầu cái gì.
Mai Tố Dao nhẹ nhàng thở dài nói ra.
- Ngươi đã mất đi mục tiêu, không biết thế nào.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Mai Tố Dao, nhìn lấy chỗ sâu nhất của hai con ngươi nàng, chậm rãi nói ra.
- Có lẽ có thể hình dung như thế này, lòng cao hơn trời, mệnh so giấy mỏng, ta thật là không biết thế nào.
Mai Tố Dao nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
- Lời này của ngươi nói sai.
Lý Thất Dạ cười nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Nếu như nói, ngay cả ngươi cũng lòng cao hơn trời, mệnh so giấy mỏng, như vậy, hết thảy người trong thế gian đều sẽ vì thế bi ai. Chỉ bất quá, ngươi là tâm tính kiêu ngạo mà thôi.
- Ta không phủ nhận.
Mai Tố Dao cười khổ một cái, coi như là cười khổ, nàng cũng là mỹ lệ như vậy, nói ra:
- Ta từ nhỏ tu đạo, liền một mực chăm chỉ không ngừng, chỉ mưu cầu một ngày như vậy, tranh đoạt thiên mệnh, thành tựu Tiên Đế, đứng ngạo nghễ vạn tộc chi đỉnh, sừng sững phía trên Cửu Giới.
- Đáng tiếc, hôm nay ta minh bạch, một thế này, Tiên Đế không có phần của ta.
Mai Tố Dao nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:
- Có công tử ở đây, hết thảy đều là uổng công, mặc kệ hùng tâm tráng chí cường đại cỡ nào, đều sẽ vô lực, giống như là dã tâm cùng chí hướng bị đinh giết ở trên mặt đất, lưu lại chỉ có kêu rên, hết thảy giãy dụa, đó cũng là uổng công.
- Ngươi có thể buông tay đánh cược một lần.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười nói ra:
- Mặc dù nói, thiên mệnh tàn khốc vô tình, nể tình Trường Hà tông ngươi, coi như trong trận chiến tương lai, ta có thể tha thứ ngươi.
- Thì tính sao?
Mai Tố Dao không khỏi đắng chát cười một tiếng, nói ra:
- Công tử cũng minh bạch, ta không phải là một người tự coi nhẹ mình, coi như đương thời thiên tài vô số, coi như bọn người Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư tranh giành thiên mệnh, ta cũng có thể đánh bại bọn hắn, coi như là cùng truyền nhân Phi Tiên giáo tranh giành Tiên Đế, ta cũng có thể đánh một trận, coi như trong tương lai cùng Nam Đế chiến một hồi, ta cũng có thể buông tay đánh cược một lần!
- Đúng vậy, ngươi thiếu chỉ là thời gian mà thôi, thiên mệnh chi tranh, còn có một đoạn thời gian, lấy tư chất của ngươi, bước vào đế trữ tuyệt đối không thành vấn đề, tương lai thật là có cơ hội cùng Nam Đế đánh cược một lần, thắng bại, liền xem tạo hóa của ngươi.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, cái này là thừa nhận.
Mai Tố Dao trời sinh tiên cốt, xuất thân từ Trường Hà tông, tu luyện A Lại Da Thiên Hương Đạo, chỉ cần có đầy đủ thời gian, trong tương lai thiên mệnh chi tranh, nàng đích xác là có cơ hội cùng Nam Đế đánh cược một lần.
- Nhưng, thế gian có công tử, hết thảy đều uổng công.
Mai Tố Dao nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cười chua xót nói ra:
- Chính như công tử nói, ta trời sinh tiên cốt, có thể thông Chân Thần, có thể minh vạn đạo. Tại trước kia, ta là bị ngạo khí che lấp, không biết công tử sâu cạn, hôm nay, ta phản phác quy chân, đã minh ngộ huyền diệu, công tử chi tư, đã là không người có thể địch, thể chất vạn cổ duy nhất, mệnh cung vạn cổ duy nhất, đạo tâm vạn cổ duy nhất, minh ngộ vạn cổ duy nhất. . . Đây hết thảy hết thảy, đã không ai bằng, hết thảy khiêu chiến, đều là uổng công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.