Đế Bá

Chương 1630: Băng Ngữ Hạ lựa chọn (2)




Má ơi, đệ nhất hung nhân liền là đệ nhất hung nhân a, cái danh tiếng này, ai có thể so sánh, không trách đao kiếm song kiều, Bạch Kiếm Thần, Mai tiên tử, đều cùng hắn đi cùng một chỗ.
Sau khi bọn người Lý Thất Dạ tiến nhập phật môn, có người nhịn không được lải nhải nói.
Thậm chí có bối phận tuổi trẻ càng là có chút căm giận bất bình nói ra:
- Đệ nhất hung nhân đây là muốn đem mỹ nữ thiên hạ đều thu nhập trong trướng của mình sao? Cái này có suy nghĩ cho cảm thụ của những lưu manh chúng ta hay không.
- Cảm thụ cái đầu của ngươi!
Có trưởng bối một tay quất vào trên gáy của hắn, cười mắng nói:
- Giống như Bạch Kiếm Thần các nàng có thể để ý ngươi, cũng không tiểu ra nhìn mình một chút.
Vị vãn bối này hắc hắc gượng cười, nói ra:
- Sư thúc, ngươi không thể đả kích ta như vậy, ta dù sao cũng là sư điệt ngươi.
- Đệ nhất hung nhân, không hổ xưng hào đệ nhất.
Có người không khỏi cảm khái nói ra:
- Không nói Bạch Kiếm Thần, như Mai tiên tử, ai có thể nhập pháp nhãn của nàng? Ai có thể cho nàng lọt mắt xanh? Nghe nói, Cơ Không Vô Địch đã từng truy cầu nàng, nhưng mà, Mai tiên tử căn bản đối với Cơ Không Vô Địch không hứng thú. Hiện tại tốt, lập tức bị đệ nhất hung nhân thu, phần diễm phúc này, thật sự là để cho người ta ghen ghét a.
- Để cho người ta ghen ghét đến phát cuồng.
Cũng có người lại hâm mộ lại ghen tỵ nói ra:
- Nam nhi, nên như thế!
Bước vào phật môn, bọn người Lý Thất Dạ trong nháy mắt truyền vào Đế Ma tiểu thế giới, sau khi bước vào thế giới này, phóng tầm mắt nhìn tới, sơn hà tráng lệ, nổi sóng chập trùng, một thế giới cứ như vậy hiện ra ở trước mắt, cho người ta một loại cảm giác tuyệt luân vô bỉ.
- Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma, lại có ai biết, nhất niệm thành đế!
Bước vào Đế Ma tiểu thế giới, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
- Cảm giác thật không tầm thường.
Sau khi bước vào Đế Ma tiểu thế giới, coi như là Lý Sương Nhan ít nói cũng không khỏi thì thào nói.
- Đúng, không tầm thường, chúng ta đứng ở chỗ này, tựa như là có hai cỗ lực lượng chi phối chúng ta.
Trần Bảo Kiều cũng cảm nhận được, không khỏi nói.
Bạch Kiếm Chân ôm kiếm không nói, nhìn ra xa chân trời, tú mục nàng ngưng tụ, tựa như có thể xem thấu thiên địa, qua một hồi lâu, nàng thu hồi ánh mắt, ôm kiếm, thủ tâm.
- Ừm, Kiếm Chân làm được rất tốt, hai người các ngươi hẳn là học nàng, không cần hiếu kỳ.
Lý Thất Dạ cười cười nói ra.
Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng cảm nhận được lực lượng không tầm thường, lúc này các nàng cũng nhao nhao giữ vững đạo tâm.
- Lực lượng này từ đâu mà đến.
Trần Bảo Kiều vẫn không thể che hết hiếu kỳ hỏi.
Lý Thất Dạ nhìn Mai Tố Dao an tĩnh đứng ở bên người một chút, nàng là dạng tự nhiên kia, xinh đẹp như vậy, nhàn tại tâm, nhạt tại thần.
- Tố Dao, cùng với các nàng nói một chút.
Lý Thất Dạ phân phó nói.
So với Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều, Mai Tố Dao càng thêm bác học, dù sao nàng xuất thân từ Trường Hà tông một môn tam đế.
Mai Tố Dao cũng không có khoe khoang, nàng chỉ là trần thuật nói ra:
- Chúng ta đứng ở chỗ phân giới của Đế Cương cùng Ma Giới, nơi này là giao giới, trái là Đế Cương, phải là Ma Giới, cho nên, đứng ở chỗ này, chúng ta có thể cảm nhận được hai cỗ lực lượng chi phối chúng ta, nếu như chúng ta một bước bước vào Ma Giới, liền sẽ cảm nhận được ma khí, một bước bước vào Đế Cương, liền sẽ cảm nhận được đế thế.
- Ma Giới, Đế Cương.
Trần Bảo Kiều không khỏi tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ nói, Đế Ma tiểu thế giới còn có thế lực phân chia?
- Ngươi nói đúng, là có thế lực phân chia, hơn nữa, hai khối địa phương này, đều coi là nơi có chủ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Ác ma cùng Đế binh sao?
Lý Sương Nhan cũng không khỏi nói.
- Chúng ta lên đường đi, Tố Dao cho các nàng hiểu Đế Ma tiểu thế giới một chút.
Lý Thất Dạ ở phía trước dẫn đường, phân phó nói ra.
Mai Tố Dao nhẹ nhàng gật đầu, nói với các nàng:
- Có người là xưng hô như vậy, nhưng có phải ác ma hay không, có phải Đế binh hay không, chúng ta là không cách nào phán đoán. Tựa như tên gọi của nó, nơi này là một tiểu thế giới, là một khối cương thổ rộng lớn, toàn bộ tiểu thế giới so với Táng Phật cao nguyên nhỏ không ít. Cả khối cương thổ này thoạt nhìn tựa như một Thái Cực to lớn, trái là đế, phải là ma. Song phương làm theo ý mình, lẫn nhau không hướng tới.
- Nói như vậy, trong này không phải là giống như bên ngoài, một thế giới, có sinh linh, có chúng sinh.
Trần Bảo Kiều nói ra.
- Phải nói, giống như Linh Sơn.
Lúc này, Bạch Kiếm Chân không mở miệng nói ra.
Mai Tố Dao nói:
- Bạch cô nương nói rất đúng, nơi này là có sinh linh, nhưng, sinh linh này cùng chúng ta không giống, bọn hắn là sinh linh trường sinh, thậm chí có thể nói, có khả năng so với thánh tăng Linh Sơn còn trường sinh hơn.
- Không có huyết nhục, không có sinh mệnh.
Bạch Kiếm Chân lạnh lùng nói, lúc này, ánh mắt của nàng đã khóa lại một vị trí.
Lúc này, ở phía trước dưới một vách núi, một gốc cổ thụ như cầu cây sinh trưởng ở nơi đó, trên cổ thụ kết một trái cây, trái cây này như đèn lồng.
Dưới cây cổ thụ này, ngồi xếp bằng một lão đầu, lão đầu tóc đỏ như máu, sau lưng mọc lên hai cánh.
Địa phương làm cho người kính úy nhất của lão đầu chính là toàn thân ma khí cuồn cuộn, ma khí hóa thành thực chất, tựa như là từng sợi lông tơ, dạng ma khí này hiện ra màu xanh lá, thoạt nhìn toàn thân hắn giống như sinh trưởng đầy lông xanh, thời điểm hai mắt hắn khép kín, ma quang thoáng hiện, cho người ta một loại cảm giác tựa như là ác ma từ Ma Quật bò ra.
Lão đầu trước mắt này toàn thân không huyết khí, nhục thân khô cạn, nhưng mà, vẫn còn sống, hơn nữa mười phần cường đại.
Tình huống Lão nhân này cùng thánh tăng của Linh Sơn thập bát tự rất giống, khác biệt duy nhất chính là, Linh Sơn thánh tăng, trên người phát tán ra là phật quang, mà lão nhân trước mắt này trên người phát tán ra là ma khí.
Đột nhiên gặp được một lão đầu ma khí dọa người, mặc kệ là Lý Sương Nhan hay là Bạch Kiếm Chân các nàng, đều lập tức tiến nhập trạng thái phòng ngự, tùy thời đều chuẩn bị chiến đấu.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Bọn hắn đối với chúng ta không có hứng thú, thậm chí có thể nói, mặc kệ là Đế binh hay là Ma vương, bọn hắn đều đối với bất luận ai từ bên ngoài đến không có hứng thú, nếu như ngươi không đi chọc hắn, bọn hắn tuyệt đối sẽ không tới tìm các ngươi phiền toái.
Nói xong, Lý Thất Dạ rất tùy ý từ bên người lão đầu vòng qua, Lý Sương Nhan các nàng theo sát Lý Thất Dạ, chính như Lý Thất Dạ nói, lão đầu này ngồi ở chỗ đó, đối với bọn người Lý Thất Dạ trải qua, căn bản là chẳng hỏi han.
Sau khi từ bên người lão đầu đi qua, Trần Bảo Kiều còn không khỏi hiếu kỳ. Nhìn thoáng qua trái cây như đèn lồng kết trên cổ thụ kia, nói ra:
- Hắn là thủ hộ trái cây kia sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.