Đế Bá

Chương 1657: Giao dịch (2)




- Vậy ngươi cho rằng ma sĩ chúng ta nên truy cầu cái gì?
Thiên Khí Ma Vương lạnh lùng nhìn lấy Lý Thất Dạ nói ra.
- Nói cho đúng, là ngươi, mà không phải ma sĩ, bởi vì tuyệt đại đa số ma sĩ cũng không biết mình phải đối mặt là cái gì, bọn hắn chỉ là theo sau túc mệnh, đạp vào Trảm Ma Đài, leo lên bờ bên kia, thông hướng một ngoại giới khác, cứ như vậy. 
Lý Thất Dạ nói ra.
- Nhưng, ngươi không giống.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm Thiên Khí Ma Vương, nói ra:
- Ngươi biết một ít đồ vật mà bọn hắn không biết, chính như ngươi một mực ẩn nhẫn đến bây giờ, ngươi một mực không lên Trảm Ma Đài, bởi vì trong lòng ngươi không có nắm chắc, có lẽ nói, ngươi biết kết cục khi không thành công!
- Thật sao?
Thiên Khí Ma Vương chỉ là lạnh lùng nói, không có phủ nhận, cũng không có khẳng định.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói ra:
- Ma sĩ cũng tốt, Đế binh cũng được, coi như là thánh tăng, có lẽ đều có một cái kết cục. Giống như ma sĩ các ngươi tới nói, không có thất tình lục dục như phàm nhân chúng ta, các ngươi không có huyết nhục, lời nói không dễ nghe một điểm, các ngươi là người chết, người chết sống lại!
- Không nói trước các ngươi không thể rời bỏ Đế Ma tiểu thế giới, cũng không nói sau khi các ngươi rời Đế Ma tiểu thế giới liền sẽ hôi phi yên diệt, tựa như đám hòa thượng trên Táng Phật cao nguyên kia không thể rời Táng Phật cao nguyên. Nhưng, lui một vạn bước tới nói, nếu như có thể rời đi Đế Ma tiểu thế giới, ma sĩ các ngươi sẽ ra Đế Ma tiểu thế giới sao?
Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiên Khí Ma Vương nói ra.
- Ma sĩ có tâm nguyện của ma sĩ, cái thế giới này, cũng tự nhiên có số mệnh của nó.
Thiên Khí Ma Vương lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Thiên Khí a Thiên Khí, lời này của ngươi cùng những người khác nói một chút, cũng chẳng có gì, ta có thể trở thành Ma vương, có thể trèo lên cấp bậc này, tự nhiên ta có đạo lý của ta. Thản nhiên mà nói, chúng ta hẳn là nên mở cửa nói thẳng, đối với ngươi và ta, đều có chỗ tốt, nói không chừng, ta có thể cho ngươi một ít nhắc nhở không tưởng tượng được, ngươi cũng có thể cho ta một ít linh cảm.
- Thật sao?
Thiên Khí Ma Vương cũng không vì thế mà thay đổi, lạnh lùng nói.
- Mặc kệ là Ma sĩ, hay Đế binh, các ngươi đều không máu không thịt, lại có thể trường sinh, chúng ta không nói vấn đề vì cái gì các ngươi có thể một mực sống đến bây giờ, bởi vì đối với ta mà nói, đây không phải bí mật.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
- Để cho chúng ta đến nói chuyện bản năng của các ngươi, bản năng chỗ sâu nhất trong lòng các ngươi. Có lẽ nói, ma sĩ khác không biết bản năng chân chính của mình là cái gì, bọn hắn không biết vì cái gì bờ bên kia hấp dẫn lấy bọn hắn như thế, có lẽ bọn hắn không biết là cái gì thúc đẩy bọn hắn muốn đi một thế giới khác.
- Nhưng, Thiên Khí, ngươi lại biết một ít.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm Thiên Khí Ma Vương nói ra:
- Ma sĩ cũng tốt, Đế binh cũng được, các ngươi đều không thuộc về Cửu Giới, bởi vì các ngươi không có sinh mệnh, các ngươi không có cách nào cùng chúng ta hỉ nộ ái ố! Cho nên, các ngươi cần một thế giới có thể có hỉ nộ ái ố của các ngươi, miêu tả chuẩn xác hơn, các ngươi không chỉ là cần trường sinh bất tử, các ngươi còn cần làm một người sống sờ sờ, không phải khôi lỗi. . .
- . . . Có lẽ, tại thế giới kia, không có Ma sĩ, cũng không có Đế binh, chỉ có người sống, có tình cảm, có buồn giận, có thống khổ, cũng có khoái hoạt, đồng thời, cũng có thể trường sinh bất tử, cái này, liền là nhạc viên, nhạc viên mà vạn cổ đến nay vô số người theo đuổi!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Có lẽ, lên Trảm Ma Đài, đến một thế giới khác, tất cả mọi người giải thoát rồi, từ một ý nghĩa nào đó tới nói, đây là phục sinh, đây là trùng sinh!
- Cái này, chính là bản năng của các ngươi, chính là bởi vì đồ vật bản năng nhất này, thúc đẩy các ngươi leo lên Trảm Ma Đài, thông hướng một thế giới khác.
Nói đến đây, thần thái của Lý Thất Dạ không khỏi trịnh trọng lên.
- Ta không biết bản năng gì. 
Thiên Khí Ma Vương nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Đối với ta mà nói, đối với ma sĩ mà nói, đây chỉ là tâm nguyện, đây chỉ là số mệnh của thế giới này.
- Ha ha, a, a, Thiên Khí, ngươi cùng ta nói số mệnh, cùng ta nói tâm nguyện? 
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nói ra:
- Có nhiều thứ, có thể lừa gạt được người khác, nhưng không giấu diếm được ta, ta rất rõ ràng, ta biết thế giới này là hình thành thế nào, cho nên, trong mắt ta, không có tâm nguyện, cũng không có số mệnh.
- Ta biết, đây là một kế hoạch, một kế hoạch vô cùng to lớn, một kế hoạch thi hành trăm ngàn vạn thời đại, vẫn luôn đang yên lặng tiếp tục kéo dài.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm Thiên Khí Ma Vương nói. 
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lại không khỏi dừng một chút, cuối cùng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:
- Cái này như Táng Phật cao nguyên, kéo dài thời đại này đến thời đại khác, chỉ vì một cái truy cầu mà thôi.
- Ngươi đã cảm thấy ngươi nói tinh chuẩn như thế, vậy ngươi cho rằng Táng Phật cao nguyên kế hoạch là cái gì? 
Rốt cục, Thiên Khí Ma Vương mở miệng nói.
- Thiên Khí, không cần phải cùng ta nói lời khách sáo.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Táng Phật cao nguyên muốn làm gì, hoặc là nói, Đế Thích muốn làm gì, ta nhất thanh nhị sở. Chúng ta làm tiếp một cái giao dịch như thế nào, ngươi đem lời mà năm đó Ma Chủ nói nói cho ta biết, ta có thể nói cho ngươi bí mật của Táng Phật cao nguyên.
- Hừ.
Thiên Khí Ma Vương lạnh lùng hừ một cái, nói ra:
- Xem ra ngươi không chỉ muốn chìa khoá của Ma Sách Cung, ngươi dẫn ta đi ra, còn muốn thăm dò sự tình của Ma Chủ.
- Thẳng thắn mà nói, ta đối với Ma Chủ của các ngươi không có hứng thú quá lớn, bởi vì nên biết, ta đều biết.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói ra:
- Ta chỉ muốn biết, năm đó Ma Chủ nói với ngươi cái gì.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm Thiên Khí Ma Vương nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, năm đó trước khi Ma Chủ ra đi, đã từng một mình triệu kiến qua ngươi, hơn nữa, đơn độc cùng ngươi nói một ít chuyện không có cùng Ma vương khác nói! Đây là đồ vật ta muốn biết!
Nghe được lời này của Lý Thất Dạ, ánh mắt Thiên Khí Ma Vương lập tức mãnh liệt, ma khí tứ ngược, mười phần đáng sợ, đôi ma nhãn của hắn nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bất vi sở động, thản nhiên ngồi ở nơi đó, nói ra:
- Ngươi không cần phải làm ra dạng thần thái này, trong lòng ngươi rõ ràng, ngươi không làm gì được. Lại nói, chuyện này không tính là bí mật gì, Ma vương khác cũng biết, chỉ bất quá, bọn hắn không biết Ma Chủ đến tột cùng nói với ngươi cái gì mà thôi.
Thiên Khí Ma Vương lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, cũng không nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.