Đế Bá

Chương 1662: Lai lịch của Lâm Thiên Đế (2)




Rốt cục, Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan các nàng đứng trong một tòa cung điện to lớn, thời điểm bước vào tòa cung điện này, có thể nói là bảo quang bừng bừng, ngũ quang thập sắc.
Ở chỗ này bày rất nhiều bảo vật, thần kim tiên thiết, bảo binh Thánh khí, đủ loại đều có, trên vách tường cung điện, treo từng kiện từng kiện binh khí, ở trên kệ, cất giữ lấy hộp hộp cổ vật quý hiếm.
Nếu có ngoại nhân nhìn thấy một màn trước mắt này, tuyệt đối sẽ điên cuồng, trước mắt nhiều trân bảo binh khí như vậy, tuyệt đối có thể làm cho thiên hạ tu sĩ giết đến đầu rơi máu chảy.
Bất quá, may mắn Lý Sương Nhan các nàng đều là người thấy qua việc đời, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều đi theo Lý Thất Dạ, bảo vật như thế nào chưa thấy qua, Mai Tố Dao càng không cần phải nói, nàng xuất thân từ Trường Hà tông, làm một môn tam đế, Trường Hà tông cho tới nay cũng không thiếu bảo vật.
Về phần Bạch Kiếm Chân, nàng xuất thân Kiếm Thần Thánh Địa cũng là đế thống tiên môn, cũng có được đại lượng bảo vật.
- Ưa thích liền chọn lựa đi.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
- Nhớ kỹ, mỗi người chỉ có thể mang một kiện rời Sách Ma Cung, không thể nhiều.
Lý Thất Dạ đã nói ra lời này, Lý Sương Nhan các nàng cũng không có đoạt, chỉ là cẩn thận quan sát những bảo vật trước mắt này.
- Đây là Ma Chủ cất giữ, mặc dù có một nhóm đồ vật tốt nhất đã bị hắn mang đi, nhưng mà, trong này y nguyên có không ít đồ tốt kinh thế hãi tục, có thể chọn đến thích hợp các ngươi hay không, vậy liền xem các ngươi rồi.
Lý Sương Nhan các nàng cũng không khỏi nhìn kỹ một phen, ở thời điểm này, liền nhìn cơ duyên của các nàng.
Sau khi Lý Thất Dạ phân phó xong, liền rời đi, đi một tòa đại điện khác.
Trên tòa đại điện này, không có những vật khác, ngoại trừ trên đại điện treo một bức chân dung vô cùng to lớn.
Bức họa này vẽ cũng không phải một vị Ma vương ma khí ngập trời, cũng không phải vẽ Ma Chủ trong truyền thuyết, trên tranh này vẽ một hòa thượng, hoặc là nói vẽ lấy một vị phật.
Vị phật trên bức họa phật vận xa xăm, mặc kệ là bao nhiêu năm qua đi, chân dung y nguyên tản mát ra phật quang nhàn nhạt. Ở trong bức họa, không nhìn thấy dung mạo vị phật này, lưng hắn quay về phía chúng sinh, đi xa mà đi, đi rất xa rất xa.
Nhìn lấy chân dung vị phật này, ngươi sẽ cảm thấy vị phật này sẽ từ trước mắt ngươi chậm rãi biến mất, đi đến chân trời, một mực biến mất không thấy gì nữa, nhưng, nó lại hết lần này tới lần khác sẽ không biến mất, tựa hồ, vị phật này đi trăm ngàn vạn năm, con đường hắn đi qua là đặc biệt dài, đặc biệt xa xôi, mãi mãi cũng đi không hết.
- Đây không phải vẽ lên a?
Thời điểm Lý Thất Dạ lẳng lặng thưởng thức tranh này, một thanh âm ôn nhu vang lên.
Chính là Mai Tố Dao, lúc này, Mai Tố Dao đã chọn tốt bảo vật của mình, đứng ở bên người Lý Thất Dạ, nhìn chân dung trước mắt.
Mai Tố Dao chính là trời sinh tiên cốt, bất luận là chọn bảo vật, hay là bức họa trước mắt này, nàng đều có cái nhìn không bình thường.
- Đúng, đây không phải vẽ lên.
Lý Thất Dạ mỉm cười gật gật đầu nói ra.
- Là một vị phật đem mình thác ấn tại nơi này.
Mai Tố Dao tiên cốt là trực chỉ bản nguyên, sau khi nhìn một phen, nàng cũng giật mình, nói ra:
- Đây là hắn đem ý chí của mình lưu lại nơi này, đây là muốn trấn áp Ma Giới sao?
- Cũng coi là vậy đi, nhưng, cũng chưa nói tới trấn áp, nói đúng ra, là ổn định Đế Ma tiểu thế giới.
Lý Thất Dạ nhìn lấy chân dung, nói ra.
- Là Phật quốc chi chủ trong truyền thuyết sao?
Mai Tố Dao nhìn lấy vị phật trong chân dung, không khỏi nói ra.
Nhìn lấy vị phật trong bức họa, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Không, thực sự không phải là Phật quốc Phật Chủ, Phật quốc Phật Chủ muốn ổn định Đế Ma tiểu thế giới, không có dễ dàng như vậy.
- Trong truyền thuyết Đế Thích!
Mai Tố Dao không khỏi động dung, truyền thuyết Đế Thích, đây chẳng qua là giới hạn trong truyền thuyết, trăm ngàn vạn năm đến nay, chưa nghe nói qua có người từng thấy Đế Thích, có truyền thuyết cho rằng, sớm ở thời đại cổ lão, Đế Thích đã không tại đương thời.
Cũng có người cho rằng, thế gian căn bản không có Đế Thích, chẳng qua là Táng Phật cao nguyên biên soạn ra một nhân vật như vậy, chẳng qua là dùng để thần thoại Táng Phật cao nguyên mà thôi.
Lý Thất Dạ chỉ là nở nụ cười, không nói gì thêm, sau đó xoay người rời đi, đi một cung điện khác. Mai Tố Dao cũng đi theo sát, tiến vào cung điện này.
Cung điện này mười phần cổ lão, trong cung điện này không có bảo quang, cũng không có Tiên Khí. Cung điện này thập phần cổ quái, trên vách tường cung điện vẽ đầy các loại phù văn hiếm lạ vô cùng.
Trên vách tường vẽ phù văn mười phần kỳ cổ, mười phần cổ hi, Mai Tố Dao xem như người học thức uyên bác, nhưng mà, những phù văn trước mắt này nàng là thấy cũng chưa từng thấy qua.
Nhìn thấy phù văn vẽ trên tường, Mai Tố Dao cũng không khỏi tràn ngập tò mò, nàng không khỏi mở thiên nhãn, mi tâm sáng chói, muốn mượn mi tâm tiên cốt của mình đến thăm dò phù văn trên vách tường huyền diệu.
Nhưng mà, không nhìn bao lâu, Mai Tố Dao liền cảm giác trời đất quay cuồng, không khỏi đông đông đông liền lùi lại mấy bước.
- Đây là khởi nguyên vô thượng của một thời đại sao?
Mai Tố Dao giật nảy cả mình, nàng trời sinh là mi tâm tiên cốt, tiên cốt của nàng nối thẳng Chân Thần, lĩnh hội thiên địa, coi như là thiên mệnh bí thuật, mi tâm tiên cốt của nàng cũng rất dễ dàng lĩnh hội.
Nhưng mà, thời điểm tham tường phù văn trên vách. Nàng cảm giác mình trong nháy mắt lâm vào một thế giới mênh mông vô biên, tựa hồ, phù văn trên tường này có thể thông ba ngàn thế giới, phức tạp đến làm cho không người nào có thể tưởng tượng.
- Ba ngàn thế giới, cũng ở trong đó.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, không có đi nhìn phù văn trên tường, ánh mắt rơi vào một cái bàn đá trong cung điện.
Lúc này, Mai Tố Dao mới phát hiện, trong cung điện này không có vật gì, ngoại trừ một tấm bàn đá. Ở trên bàn đá, để một đồ vật.
Cái đồ vật này thoạt nhìn có điểm giống đồng côn, nhưng, lại có chút giống như là một đoạn cánh tay, cụ thể là cái gì, không ai có thể nhìn ra được.
Lý Thất Dạ khẽ vươn tay, đồ vật như đồng côn kia rơi vào trong tay của hắn.
Mai Tố Dao nhìn kỹ đồ vật này, vật này cũng không lớn, vậy mà do vô số linh kiện vô cùng tinh xảo lắp ráp thành, thứ này tinh xảo đến không cách nào tưởng tượng.
Thế gian có rất nhiều đồ vật có thể dùng pháp tắc xen lẫn thành. Pháp tắc có thể nhỏ bé đến như sợi tóc. Nhưng mà, đồ vật trước mắt này vô cùng nhỏ bé, linh kiện nhỏ bé cũng nhỏ đến như sợi tóc. Hơn nữa, vô số linh kiện này chính là lấy kim loại chế thành.
Một đồ vật như đồng côn, vậy mà do ngàn vạn linh kiện lắp ráp thành, cái này có thể tưởng tượng là xảo đoạt thiên công bực nào, cái này thật sự là làm cho không người nào có thể tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.