Đế Bá

Chương 1692: Khiêu chiến (2)




Lý Thất Dạ nhìn lấy Lâm Thiên Đế, sau đó nhẹ gật đầu, cũng trịnh trọng hồi phục khiêu chiến của hắn.
Lâm Thiên Đế không nói gì nữa, cùng Chiến Sư khom người chào, sau đó xoay người rời đi, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.
- Quân tử chi chiến a.
Nhìn thấy một màn dạng này, coi như là thế hệ trước cũng không khỏi hơi xúc động, nói ra:
- Quân tử chi chiến, này đã thật lâu chưa từng thấy.
- Tuyệt thế thiên tài, luôn luôn có địa phương làm cho không người nào có thể so sánh.
Có một vị Đại Hiền cũng không khỏi nói ra:
- Lâm Thiên Đế thoải mái, Chiến Sư kiên định, đệ nhất hung nhân tuyệt hung lại không mất quang minh lỗi lạc, cái này cũng không phải loại tục nhân như chúng ta có thể sánh được.
Lý Thất Dạ cùng Lâm Thiên Đế, Chiến Sư quyết chiến một trận, để không ít người nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, cái này không liên quan tới ân oán, không liên quan tới thắng bại, đây là quyết đấu thuần túy giữa các tu sĩ.
Đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, quân tử kết giao bằng hữu dễ kiếm, nhưng mà, cừu địch lại có thể như quân tử chi chiến là mười phần hiếm thấy.
Bất luận là Lý Thất Dạ, hay là Lâm Thiên Đế, Chiến Sư, bọn hắn đều có phong phạm mà rất nhiều người không cách nào với tới, cái này không chỉ là phong phạm của tuyệt thế thiên tài, càng là phong phạm của một đời đại tông sư.
- Thời điểm Tiên Đế tuổi nhỏ, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Có Thần Vương cũng không khỏi cảm khái nói ra:
- Đáng tiếc, ba người bọn họ cùng sinh một thời đại, lại trở thành địch nhân, bằng không thì, ba người bọn họ thực sự có thể trở thành sinh tử tương giao.
- Hiện tại coi như bọn hắn không trở thành sinh tử chi giao, cũng là tinh tinh tương tích.
Thậm chí ngay cả loại tồn tại như Thần Vương cũng có chút hâm mộ, nói ra:
- Làm một đời cường giả, cả đời có thể gặp được địch nhân như thế, đó cũng là một chuyện may lớn của nhân sinh.
Thiên tài quyết chiến, ở trước kia, trước khi khai chiến, rất nhiều người thảo luận là thắng bại, rất nhiều người đều sẽ nói chuyện say sưa, phân tích ai thắng ai thua.
Nhưng mà hôm nay, Lý Thất Dạ cùng Lâm Thiên Đế, Chiến Sư quyết chiến, không có ai đi thảo luận thắng bại, càng làm cho mọi người nói chuyện say sưa là bọn người Lý Thất Dạ quân tử chiến một trận.
Thậm chí để rất nhiều người hâm mộ, bọn người Lâm Thiên Đế, Chiến Sư có thể cùng đệ nhất hung nhân như Lý Thất Dạ đến một trận quân tử chiến.
- Hừ, quân tử chi chiến.
Cơ Không Vô Địch nghe được tin tức này, lạnh lùng cười một tiếng, lạnh giọng nói ra:
- Quân tử chi chiến lại như thế nào! Sẽ có người phải chết đi!
Nói đến đây, ánh mắt của hắn phát lạnh, lộ ra sát cơ đáng sợ.
Kình Thiên Phong, là một ngọn núi cao nhất trong Đế Cương, ngọn núi này cắm thẳng vào thiên khung, tựa như tinh thần cũng vây quanh nó chuyển động.
Ngày quyết chiến còn chưa tới, rất sớm liền có đông đảo tu sĩ chạy đến, ở ngoài Kình Thiên Phong vạn dặm, tụ tập vô số tu sĩ cường giả, có người bay lên bầu trời, có người đứng trong sơn phong, đông đảo tu sĩ đều lựa chọn vị trí có lợi quan sát trận chiến cực kỳ khó được này.
Lần này đại chiến, bầu không khí cực kỳ bình tĩnh, coi như là có trăm ngàn vạn tu sĩ chạy đến quan chiến, nhưng mà, toàn bộ tràng diện đều hoàn toàn yên tĩnh, không người nào dám thốt một tiếng, cũng không có người nguyện ý đánh vỡ bầu không khí bình tĩnh này.
Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư sớm liền đi tới Thiên Kình phong, hơn nữa, mỗi người bọn họ đều khiêng một bộ mộc quan đến, sau khi bọn hắn bước lên Thiên Kình phong, liền đặt mộc quan ở bên cạnh.
Nhìn thấy Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư khiêng một bộ mộc quan đến, để mọi người thấy được trong nội tâm cũng không khỏi chấn động.
- Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư đã ôm lòng tử chiến.
Nhìn thấy một màn dạng này, có người nhịn không được thì thào nói.
Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư đều mang mộc quan đến, cái này lập tức để bầu không khí trận quân tử chiến này trở nên càng thêm ngưng trọng, rất nhiều người đều không khỏi ngừng thở.
- Đáng tiếc hai vị tuyệt thế thiên tài, bọn hắn bất luận là sống ở thời đại gì, đều sẽ cực kỳ chói mắt, đều có thể có một sự nghiệp kinh thiên động địa.
Nhìn thấy Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư đều mang quan tài đến, có người không khỏi tiếc rẻ nói.
Trên thực tế, trước khi trận chiến này còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, mặc dù Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư cường đại, bọn hắn liên thủ, ở trong thế hệ trẻ tuổi chỉ sợ là khó người có thể địch, nhưng mà, y nguyên không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ.
Tất cả mọi người thấy rõ ràng, Lý Thất Dạ đồ Thần Vương như đồ heo chó, Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư cường đại tới đâu, nếu không mượn Đế binh, chỉ sợ cũng vô pháp mạnh hơn Thần Vương.
Bất kể có phải là một trận sinh tử hay không, Lâm Thiên Đế vẫn tự tại thoải mái, Chiến Sư vẫn trầm ổn như núi, dù là một trận sinh tử, cũng vô pháp rung chuyển đạo tâm của hai người bọn họ.
Trên một điểm này, bất luận là Lâm Thiên Đế, hay là Chiến Sư, hai người bọn họ đều đáng giá được bội phục.
Thấy Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư đã có tâm tử chiến, rất nhiều người đều tiếc hận, dạng thiên tài này không dễ có, nhưng mà, bọn hắn biết rõ không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, vẫn muốn cùng Lý Thất Dạ quyết nhất tử chiến.
Thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi người ngừng thở, Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư cũng không nói gì, lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi Lý Thất Dạ đến.
Thời gian một khắc lại một khắc trôi qua, rốt cục, Lý Thất Dạ đạp không mà đến, các nàng Mai Tố Dao, Lý Sương Nhan tùy hành đi theo.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ liền đứng ở trên Kình Thiên Phong, nhìn lấy Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư đều mang quan tài đến, hắn cũng không khỏi chậm rãi nói:
- Trận chiến này, xem ra các ngươi là tâm rắn như thép.
- Ta biết Lý huynh xuất thủ vô tình, khó có người sống sót. Ta cùng với Chiến huynh tự biết không bằng Lý huynh. Cho nên, không dám làm phiền Lý huynh, liền tự mình mang đến quan tài.
Lâm Thiên Đế chậm rãi nói.
Lúc này, mặc kệ là Lâm Thiên Đế, hay là Chiến Sư. Bọn họ đều không vui không buồn, sống cũng tốt, chết cũng được, thắng cũng tốt, bại cũng được, bọn hắn đều không có để ở trong lòng, ở thời điểm này, trong mắt bọn họ chỉ có một trận chiến tuyệt thế. Bọn hắn dốc toàn lực của mình chiến một trận.
Bọn hắn toàn lực phó chiến, về phần kết quả của trận chiến này là như thế nào, đối với bọn hắn mà nói, hoàn toàn không trọng yếu.
- Tốt, rất tốt.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Thiên tài thường có, nhưng mà, tuấn kiệt chân chính lại khó được, đại đạo từ từ, có thể gặp được tuấn kiệt như thế, có thể cùng tuấn kiệt như thế buông tay đánh cược một lần. Đây cũng là một chuyện vui lớn của nhân sinh.
- Có thể cùng Lý huynh buông tay đánh cược một lần, cũng là vinh hạnh của chúng ta.
Lâm Thiên Đế nói ra:
- Có trận chiến này, cuộc đời chúng ta không tiếc.
Lúc này, tất cả mọi người không khỏi ngừng thở, nhìn một màn trước mắt, tam đại thiên tài đương thời chiến một trận, bất luận là ai cũng không nguyện ý bỏ lỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.