Đế Bá

Chương 1710: Một lần yêu ngàn vạn năm




- Vậy còn ngươi?
Lý Thất Dạ nhìn lấy Bộ Liên Hương, lộ ra tiếu dung khó được, nói ra:
- Ngươi lại dự định sống bao lâu đây?
- Ta không quan tâm thiên trường địa cửu.
Ánh mắt của Bộ Liên Hương nhìn lấy Lý Thất Dạ, nói ra:
- Lần này có thể kéo dài tính mạng, đây cũng là lão thiên lại cho ta một cơ hội, một thế này, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, bồi bạn ngươi, có thể nhìn lấy ngươi, sống bao lâu cũng không đáng kể, mấy năm, mấy chục năm, mấy trăm năm. Cái này cũng không đáng kể.
Nói đến đây, Bộ Liên Hương không khỏi nhẹ nhàng vuốt gương mặt của Lý Thất Dạ, điềm mật lẩm bẩm nói:
- Đây hết thảy, đối với ta mà nói, đã đầy đủ, ta đã không chỗ cầu mong gì khác. Ta chỉ là tiểu nữ hài truy đuổi bộ pháp của ngươi mà thôi, không có quá nhiều yêu cầu xa vời.
Đối với Bộ Liên Hương nói, Lý Thất Dạ không khỏi bắt đầu trầm mặc, qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ nhìn qua Bộ Liên Hương, nghiêm túc nói:
- Liên Hương, đi theo ta đi.
- Chỗ trong truyền thuyết kia sao?
Bộ Liên Hương nhìn lấy Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói.
Lý Thất Dạ nhìn lấy nàng, nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói ra:
- Không sai, là chỗ kia, hành trình của ta sẽ ở nơi đó mở ra, có lẽ, ở trong hành trình dài dằng dặc, ta cần phải có một người bầu bạn.
Nhìn lấy Lý Thất Dạ, Bộ Liên Hương không khỏi bắt đầu trầm mặc. Qua một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng nói:
- Truyền thuyết, Bộ gia của chúng ta có thể là khởi nguyên từ nơi đó.
- Đúng vậy, đó cũng không phải truyền thuyết, đích thật là như thế.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu, nói ra:
- Nếu như ngươi đi, cũng coi là một loại trở về.
Bộ Liên Hương không khỏi trầm mặc, không nói gì, tựa hồ là đang suy nghĩ.
Lý Thất Dạ không khỏi vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của nàng, chậm rãi nói:
- Đại đạo từ từ, có lẽ, ta chân chính cần chính là một người bồi bạn có thể biết quá khứ của ta.
Bộ Liên Hương trầm mặc thật lâu, qua một hồi lâu sau, nàng nắm tay Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng nói:
- Ta yêu quý phiến thiên địa này, yêu quý Cửu Giới. Nhưng, ta có thể bồi tiếp ngươi, đi đến chân trời góc biển, có thể bồi tiếp ngươi đi đến bất kỳ địa phương nào, nhưng mà, ngươi cũng cần phải biết, ta không cách nào bồi tiếp ngươi một đời một thế, ta không cách nào bồi tiếp ngươi đi đến cuối của nhân sinh.
Nói đến đây, đôi mắt của Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ, đôi mắt của nàng là thanh tịnh như thế, tựa như có thể chiếu nhập buồng tim cảu Lý Thất Dạ, nàng nghiêm túc nói:
- Nhân sinh của ngươi, chú định lấy sáng chói, nhân sinh của ngươi, chú định rất đặc sắc. Con đường của ngươi, cũng chú định lấy dài dằng dặc. Ta không cách nào cùng ngươi đi đến cuối cùng, ta không cách nào cùng ngươi đi đến tận cùng thế giới. . .
- Ta có thể để ngươi một mực sống sót. . .
Nhìn lấy Bộ Liên Hương, Lý Thất Dạ không khỏi mở miệng nói. Nói như vậy hắn rất ít cùng người nói qua, nhưng mà, nếu như hắn nguyện ý, đích thật là có thể làm cho một số người một mực sống sót.
- Không…
Bộ Liên Hương khe khẽ lắc đầu, cắt ngang Lý Thất Dạ, nàng nhẹ nhàng nói:
- Ta sống lâu như vậy, từ thời đại Cổ Minh đến bây giờ, từ Trung Châu đến Thiên Cổ Thi Địa. Đối với ta mà nói, sống lâu hay ngắn, cái này đã không trọng yếu, chỉ cần sống mà cảm giác được nhịp tim của mình, cái này liền để cho ta thỏa mãn. Trăm ngàn vạn năm tuế nguyệt, lại không bằng thời điểm năm đó còn là tiểu cô nương, mỗi lần thu được thư ngươi gửi kia. . .
Bộ Liên Hương nói để Lý Thất Dạ trầm mặc, hắn không biết nên nói cái gì, hắn cũng không thể miễn cưỡng Bộ Liên Hương.
Bộ Liên Hương nhẹ nhàng vuốt lấy Lý Thất Dạ, nghiêm túc mà ôn nhu, nói ra:
- Thực sự không phải là ta không nguyện ý bồi tiếp ngươi đi xuống, đại đạo từ từ, ta không hy vọng ngươi thấy ta héo tàn, ta cũng không muốn trường sinh không thấy ánh mặt trời. Ta chỉ muốn, bồi tiếp ngươi, lưu ở bên cạnh ngươi, thời gian dài hay ngắn, cái này đã không trọng yếu.
- Có lẽ, là ta quá ích kỷ, không thể thừa nhận quá nhiều. . .
Nói đến đây, Bộ Liên Hương không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có buồn vô cớ không nói được.
Lý Thất Dạ nắm tay của nàng, cắt ngang nàng, lắc đầu nói ra:
- Không, cái này cũng không trách ngươi, hết thảy đều là bởi vì ta, ta sống quá lâu, quá lâu.
- Có lẽ, trong tương lai, còn cần tiếp tục sống sót, một mực sống sót.
Lý Thất Dạ nói đến đây, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Bộ Liên Hương nắm tay của hắn, cũng không có nói cái gì, đối với bọn hắn mà nói, đi đến hôm nay, coi nhẹ sinh tử, còn dư lại, là truy cầu cùng khát vọng.
Sau đó mấy ngày, thương thế của Lý Thất Dạ tốt cực nhanh, ngắn ngủn hai ba ngày sau, hắn liền như không có chuyện người, nhảy nhót tưng bừng.
Trên thực tế, Lý Thất Dạ bị thương cũng không nặng, rất nhiều bất quá là bị thương ngoài da mà thôi, hắn làm như vậy chỉ bất quá chờ một thời cơ mà thôi, chờ Bộ Liên Hương xuất thủ.
Trong vòng mấy ngày này, Đế Cương phi thường náo nhiệt, tam đại đế quốc di chuyển cả nước, muốn đạp vào Chinh Đồ, chuyện như vậy có thể nói là oanh động toàn bộ Đế Cương.
Phát sinh đại sự như vậy, không chỉ là đối với rất nhiều tu sĩ cường giả từ bên ngoài tới, coi như đối với bản thân Đế Cương, đây cũng là một đại sự oanh động.
Từ khi mấy đế quốc trước cả nước đạp vào Chinh Đồ, Đế Cương thật lâu không có ai đạp vào Chinh Đồ, hiện tại tam đại đế quốc mạnh nhất của Đế Cương muốn đạp vào Chinh Đồ, này làm sao không khiến người ta oanh động, huống chi, lần này đạp vào Chinh Đồ, chính là do Chúng Đế Chi Quốc trong truyền thuyết chủ trì, đây càng là làm cho cả Đế Cương oanh động lên.
Cho nên, ở bên ngoài Chinh Đồ, xa xa quan sát không chỉ có tu sĩ từ bên ngoài đến, ngay cả không ít hoàng đế đế quốc trong Đế Cương cũng nhao nhao đến đây quan sát, bọn hắn muốn mượn cơ hội này quan sát một chút, muốn mượn cơ hội này quan sát đế quốc hùng mạnh nhất của Đế Cương bước vào Chinh Đồ sẽ có kết quả như thế nào.
Chinh Đồ, ở chỗ sâu trong Đế Cương, ở nơi đó, cũng là một sườn đồi, trước sườn đồi hoàn toàn mờ mịt, không nhìn thấy cuối cùng, không nhìn thấy bờ bên kia, không có ai biết bờ bên kia là địa phương nào.
Điểm này, Chinh Đồ cùng Trảm Ma Đài rất giống, điểm xuất phát đồng dạng, đồng dạng là không có ai biết bờ bên kia ở nơi nào, đồng dạng không có ai biết bờ bên kia có cái gì.
Ở bên ngoài Chinh Đồ, đã tụ tập đông đảo tu sĩ cường giả.
Ngoại trừ đông đảo tu sĩ cường giả ra, bản thân Đế Cương cũng có rất nhiều Đế Hoàng tới, mặc dù nói, những Đế Hoàng này kém xa tam đại Đế Hoàng, nhưng mà, một ngày nào đó bọn hắn cũng sẽ giống như tam đại đế quốc, cả nước đạp vào Chinh Đồ, cho nên, bọn hắn cần tích lũy kinh nghiệm.
Ba ba ba…
Ngay lúc này, một trận thanh âm chấn động vang lên, đế thế ngập trời, thiên quân vạn mã từ đường chân trời xuất hiện, tam đại Đế Hoàng một ngựa đi đầu, tự mình dẫn lấy thiết kỵ của đế quốc mình xuất hiện ở trong mắt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.