Đế Bá

Chương 1722: Rời đi (1)




- Đấu với ta, còn kém một đoạn!
Nói đến đây Lý Thất Dạ cũng cười ha hả, rốt cục chiến thắng trong quá trình biện phật, khó trách Lý Thất Dạ hưng phấn như thế.
- Đừng quá hưng phấn, nên thở một hơi đã.
Lý Thất Dạ hưng phấn kêu to lên, Bộ Liên Hương trầm giọng nói, nàng quán trú lực lượng đại đạo thuần chính vào trong người Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, dẹp loạn cảm xúc. Đối với Lý Thất Dạ mà nói, chuyện làm hắn hưng phấn nhất không phải chiếm được Thể Thư, mà là thắng hòa thượng Lão Vô Tự
Đương nhiên đối với Lý Thất Dạ mà nói, nếu như nói chỉ dùng vũ lực chiến thắng hòa thượng Lão Vô Tự thì chuyện này chẳng đáng làm hắn hưng phấn như thế.
Hiện tại hắn dùng phật hiệu chiến thắng hòa thượng Lão Vô Tự, hơn nữa còn dùng Lão Vô Kinh mà hòa thượng Lão Vô Tự am hiểu nhất chiến thắng, chuyện này càng làm Lý Thất Dạ hưng phấn.
Được lực lượng đại đạo của Bộ Liên Hương tương trợ, Lý Thất Dạ khôi phục thật nhanh.
- Hắc, hắc, hắc, đại gia, cầm tới tay hay chưa?
Lúc này tiểu nê thu cũng hưng phấn nhìn qua Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn nó một cái, cười hắc hắc, nói:
- Còn phải nói sao? Nếu ta có thể chiến thắng hòa thượng Lão Vô Tự, Không Thư đương nhiên là vật trong tay ta rồi.
- Không Thư?
Nghe nói như thế, ngay cả Bạch Kiếm Chân cũng hít một hơi lạnh, Lý Thất Dạ tới nơi này khiêu chiến hòa thượng Lão Vô Tự, hắn không nói cụ thể là vì cái gì.
Bây giờ nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Bạch Kiếm Chân đã thất kinh, nói ra:
- Không Thư? Một trong cửu đại thiên thư trong truyền thuyết?
- Đúng, chính là nó.
Lý Thất Dạ gật đầu nói ra.
Lý Sương Nhan các nàng đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Bạch Kiếm Chân, nàng càng giật mình, Không Thư, một trong cửu đại thiên thư, tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí có người cho rằng thế gian căn bản không tồn tại thứ như Không Thư.
Cửu đại thiên thư, coi như là Tiên Đế cũng phải động tâm, thật không ngờ hôm nay Lý Thất Dạ dĩ nhiên đã đạt được Không Thư trong truyền thuyết.
- Truyền thuyết Hạo Hải Tiên Đế đã từng đạt được Không Thư.
Bạch Kiếm Chân cũng thì thào nói.
Chuyện này làm cho Bạch Kiếm Chân hiểu lầm. Bởi vì Hạo Hải Tiên Đế đã tới nơi đây, Bạch Kiếm Chân cho rằng Không Thư là vật của Hạo Hải Tiên Đế lưu lại.
- Nói cho đúng, Hạo Hải Tiên Đế chỉ đạt được một phần rất nhỏ trong Không Thư mà thôi, hắn đạt được chỉ là một án văn chương.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Không Thư trong Lão Vô Tự hoàn toàn không có quan hệ gì với Hạo Hải Tiên Đế cả.
Trên thực tế năm đó Hạo Hải Tiên Đế đến Lão Vô Tự, hắn thật sự nghĩ tới là Không Thư, đáng tiếc cuối cùng nhất hắn không thành công, hắn đánh bạc thua.
- Hắc. Đúng vậy, trên thực tế ngàn vạn năm qua chưa từng có ai nhìn thấy Không Thư chân chính.
Tiểu nê thu cũng cười hắc hắc, khoe khoang kiến thức của mình, nói ra:
- Năm đó Hạo Hải Tiên Đế lúc còn trẻ trèo lên Thế Giới Thụ, ở nơi đó đạt được một quyển bí thuật Không Thư do tiền nhân lưu lại.
- ... Về phần Không Thư trong Lão Vô Tự có lai lịch lớn hơn, nó là thứ thiên địa sinh ra, là vật vô thượng trên thế gian.
Tiểu nê thu nói ra:
- Đương nhiên, từ tuyên cổ tới nay chưa từng có người nhìn thấy Không Thư, đó là chỉ là bắt đầu từ thời đại hoang mãng mà thôi. Trên thực tế các thời đại không thể ngược dòng tìm hiểu trước đó đã từng có một tồn tại vô thượng đạt được Không Thư, tu luyện tới mức xuất thần nhập hóa, bằng không cũng sẽ không có Đế Ma Tiểu Thế Giới, đây chính là bị lăng không sáng tạo ra, tạo ra...
Nói tới Không Thư, tiểu nê thu có thể nói là nói đạo lý rõ ràng, nó biết nhiều như thế chính là vì chủ nhân của nó từng muốn có được Không Thư, với tư cách Chân Thần hắn mạo hiểm khiêu chiến Lão Vô Tự, đáng tiếc cuối cùng vẫn thảm bại.
- Lão Vô Tự có được Không Thư lâu như vậy. Chẳng lẽ sẽ không có người tu luyện nó sao?
Trần Bảo Kiều tò mò nói ra.
Lý Thất Dạ cười lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Đối với Lão Vô Tự mà nói, thậm chí là cả táng phật cao nguyên mà nói, bất luận là công pháp gì, bất luận là bí kíp gì với bọn họ cũng không trọng yếu, quản chi là Không Thư, đối với bọn họ mà nói, thứ này đều không trọng yếu, bọn họ chỉ cần trong lòng có phật là được.
- Trong lòng có phật thì có tất cả.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Đối với cả táng phật cao nguyên mà nói, chỉ cần trong lòng còn có phật niệm thì tương đương tuyên cổ bất diệt, đến tình trạng này những đồ vật khác với bọn họ mà nói đã không đáng lưu luyến.
- Phật hiệu trong táng phật cao nguyên chính là thứ mê hoặc lòng người, có thể nói nó là tà thuật.
Gần đây Bạch Kiếm Chân từng lời như vàng cũng phải nói một câu như vậy, có thể nói nàng đối với phật hiệu trong táng phật cao nguyên có thành kiến rất lớn.
Đối với lời nói như thế, Lý Thất Dạ chỉ cười mà không bình luận.
- Hắc, hắc, hắc, đại gia, còn cái ấm sứt kia thì sao, ngươi có chiếm được cái ấm sứt kia hay không?
Lúc này tiểu nê thu vẫn nhìn lên người Lý Thất Dạ, cười hì hì nói ra.
Lý Thất Dạ liếc nhìn nó một cái, nói ra:
- Nếu như ta lấy được cái ấm sứt kia, ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao? Cả táng phật cao nguyên đã sớm loạn lên rồi.
- Cũng phải!
Tiểu nê thu gãi gãi đầu, nói ra:
- Ai, đáng tiếc, cái ấm sứt tuyệt thế vô song kia lại tiện nghi cho đám lừa trọc kia rồi.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn nó một cái, nói ra:
- Cho dù cầm được cái ấm sứt kia đi, ngươi có thể chịu đựng được sao? Không quá ba ngày ngươi sẽ điên lên rồi.
- Chuyện này, chuyện này...
Bị Lý Thất Dạ nói như thế, tiểu nê thu xấu hổ địa chà xát tay, nhưng mà nó cũng biết Lý Thất Dạ nói là sự thật.
Vạn Niệm Hồ không phải ai cũng có thể chịu đựng được, nó có thể thực hiện mộng tượng của bất cứ kẻ nào, một khi đạt được Vạn Niệm Hồ mà không có đủ định lực cường đại, bản thân mình sẽ điên mất.
Tuyên cổ đến nay, cũng chỉ có tồn tại kinh tài tuyệt diễm như đám người Đế Thích mới có thể thừa nhận uy lực của Vạn Niệm Hồ, mới có thể có được thực lực chấp chưởng Vạn Niệm Hồ.
- Cái ấm sứt là cái gì vậy?
Lý Sương Nhan cũng hiếu kỳ, bọn họ nhiều lần nghe nói tới cái ấm sứt, nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn không có nói rõ cái ấm sứt là cái gì.
- Vạn Niệm Hồ.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
- Vạn Niệm Hồ --
Nghe được cái tên này, Mai Tố Dao cũng rung động, thì thào nói:
- Truyền thuyết là thật, táng phật cao nguyên thật sự cất giấu cửu đại thiên bảo?
- Vạn Niệm Hồ, một trong cửu đại thiên bảo?
Bạch Kiếm Chân biến sắc, thì thào nói:
- Cửu đại thiên bảo, không phải truyền thuyết nói chúng không tồn tại trên thế gian sao?
Bạch Kiếm Chân nói ra lời như vậy cũng không quá thần kỳ, trăm ngàn năm qua, rất nhiều người đều cho rằng cửu đại thiên bảo căn bản là không tồn tại, chỉ là bịa đặt mà thôi.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, nói ra:
- Không có lửa làm sao có khói, có nhiều thứ có truyền thuyết nói rõ là có nguyên nhân trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.