Đế Bá

Chương 1742: Minh Nhân Chiến Khải (1)




- Ah!
Vào thời điểm này tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, một thân hình cực lớn từ trên cao rơi xuống.
- Không!
Tiếng kêu thê thảm này vang vọng, tiếng thét chói tai này từ Thanh Huyền cổ quốc vang vọng ra.
Vô số ánh mắt lập tức bị chiến trường bên Thanh Huyền cổ quốc hấp dẫn, Đại Hiền mở thiên nhãn nhìn ra xa xa, nhìn thấy cảnh trước mặt thì hít khí lạnh, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Thần thú thủ hộ Thanh Huyền cổ quốc bị chém giết!
Có Đại Hiền rung động, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nói.
- Tiểu bối, ngươi quỳ xuống nhận lấy cái chết.
Lúc này, Phi Tiên Giáo sáu tên Thần Vương trấn thủ thiên địa, ngăn cản tam giác cổ viện công kích liên tục, lúc này một Thần Vương đưa mắt nhìn qua Lý Thất Dạ quát.
Lý Thất Dạ cười một tiếng, nói ra:
- Chỉ bằng các ngươi, còn kém xa lắm.
Lời nói vừa vang lên, hắn lại thúc dục tam giác cổ viện.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, trong nội viện tam giác cổ bắn ra quang hạt vô cùng vô tận, quang hạt lập tức hình thành động cơ cực lớn, trong tiếng nổ to lớn, quang hạt nhanh chóng bắn vào trong đạo môn ở trên cao, giống như một ngọn núi lửa phun trào.
- Ah!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, quang hạt đáng sợ đốt rất nhiều đệ tử Phi Tiên Giáo thành tro bụi.
Quang hạt vừa ra, sáu Thần Vương nương vào sáu kiện đế binh trấn thủ bầu trời, ngăn cản tam giác cổ viện công phạt, nhưng mà lúc này sáu Thần Vương trấn thủ không nổi, đệ tử vừa lao ra đã bị tiêu diệt, nếu sáu Thần Vương này không có đế khí bảo hộ, chỉ sợ cũng đã bị quang hạt này thiêu đốt thành tro bụi..
- Người phương nào dám làm càn!
Quát to một tiếng, ba bóng dáng cao lớn từ trong đạo môn bay ra ngoài, uy áp Thần Hoàng mênh mông cuồn cuộn, khí diễm Thần Hoàng cường đại quét qua thiên địa.
Ba Thần Hoàng giá lâm, thậm chí có Tiên Đế chân khí nơi tay. "Oanh" một tiếng, đánh ra Tiên Đế một kích ngăn cản quang hạt trong tam giác cổ viện bắn ra ngoài.
- Thần Hoàng thật trẻ!
Nhìn thấy Thần Hoàng từ trong Phi Tiên Giáo hàng lâm, tất cả mọi người đều thất kinh, ba Thần Hoàng thực sự không phải là lão tổ xanh xao vàng vọt, mà là ba nam nhân trung niên.
Thời điểm ba nam nhân trung niên này cùng chấp chưởng Tiên Đế chân khí, tất cả mọi người hít khí lạnh, trẻ tuổi như vậy đã là Thần Hoàng, cũng quá đáng sợ rồi.
- Tiểu bối, tới nhận lấy cái chết.
Ba Thần Hoàng cùng thúc dục Tiên Đế chân khí, ánh mắt tập trung Lý Thất Dạ, quát một tiếng.
Thần Hoàng vừa quát, không biết bao nhiêu người run lên, rất nhiều môn phái truyền thừa có được một Thần Hoàng đã rất khó khăn rồi, hiện tại Phi Tiên Giáo hàng lâm Nhân Hoàng Giới, một hơi phái ra sáu Thần Vương, ba Thần Hoàng, đây là nội tình đáng sợ cỡ nào.
- Chỉ bằng các ngươi sao?
Lý Thất Dạ cười lớn, mi tâm mở ra."Keng" một tiếng, một tờ xá lệnh bắn ra, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
Oanh!
Và lúc này tổ địa bị vứt đi của Tẩy Nhan Cổ Phái có hào quang phóng lên trời, giống như một cánh cửa mở ra.
Keng, keng, keng...
Vào thời điểm này trong lòng đất tổ địa bị vứt đi kia có từng kiện đồ vật bay ra ngoài, từng kiện từng kiện thứ đồ vật lập tức tổ hợp trên người Lý Thất Dạ.
"Keng" một tiếng, chỉ trong nháy mắt, Lý Thất Dạ biến mất, toàn bộ những tổ hợp đã lấp ráp thành công, một người sắt cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
"Ông" một tiếng, tam giác cổ viện lập tức mở ra, hóa thành một đôi cánh lớn, lập tức tổ hợp với người sắt này.
Keng, keng, keng...
Giờ này khắc này, sau lưng người sắt cực lớn xuất hiện hai cánh, hai cánh này có động cơ to lớn hiển hiện, lập tức phun quang hạt ra ngoài như sóng to gió lớn.
- Ta nên tăng thêm chút lực lượng.
Người sắt to lớn mở miệng, bên trong có tiếng Lý Thất Dạ vang vọng.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, trong tổ địa bị vứt bỏ đột nhiên có một đế trì xông lên, bên trong lại có lôi điện chi dịch do Tiên Đế luyện hóa, lôi điện chi dịch này rót vào trong người người sắt.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, sau khi được lôi điện chi dịch quán chú, người sắt cực lớn bắn ra quang hạt đáng sợ, quang hạt đáng sợ lập tức bao phủ thiên địa.
Lúc này người sắt cực lớn toàn thân bắn hào quang ra ngoài, mỗi một đạo hào quang dài trăm vạn dặm, chuyện này làm cho người sắt càng trở nên to lớn, vào thời khắc này, người sắt chẳng khác gì chủ nhân thế giới, mỗi hành động của nó có thể hủy diệt thế gian.
"Phanh" một tiếng nổ tung vang vọng cửu thiên thập địa, chỉ thấy cánh tay to lớn của người sắt đưa lên vòm trời bắt lấy ngôi sao, thoáng cái bóp nát ngôi sao trong tay.
- Chính là loại lực lượng này!
Giọng của Lý Thất Dạ vang vọng cửu thiên thập địa! Thập phần hưởng thụ lực lượng như thế.
- Đây là...
Trong Thánh Thiên giáo, Lý Sương Nhan các nàng mang theo đệ tử đi đánh Thánh Thiên giáo nhìn thấy cảnh này cũng chấn động, thì thào nói.
Người sắt khổng lồ như thế các nàng đã nhìn thấy rồi, ở trong thế giới di vong kia, tại đó còn có nhiều người sắt thật lớn.
Nhưng mà Lý Sương Nhan các nàng đào nhiều người sắt cực lớn như thế cho nên ấn tượng cực kỳ khắc sâu, người sắt to lớn trước mặt khác với người sắt trong thế giới di vong.
Người sắt trong thế giới di vong đã từng có sinh mạng, tuy chúng có thân hình sắt thép, nhưng mà bọn họ tuyệt đối là sinh linh sống sờ sờ, ít nhất đã từng là như thế.
Nhưng mà lúc này Lý Thất Dạ biến thành người sắt cực lớn, lại không phải là sinh linh có tính mạng, mà là thân thể thiết giáp cực lớn đồ sộ! Nói nó là người sắt, còn không bằng nói đó là một áo giáp sắt to lớn.
Lý Sương Nhan các nàng nghĩ đúng về điểm này, đây không phải người sắt cơ giới, mà là áo giáp, năm đó Lý Thất Dạ đạt được một áo giáp tàn phá, hắn thông qua tham chiếu thần đồ còn sót lại của thế giới di vong, bổ sửa vào áo giáp, tu thành một loại áo giáp giống với người máy cơ giới.
- Minh Nhân Chiến Khải!
Nhìn thấy cảnh này, một Thần Hoàng của Phi Tiên Giáo chấn động, nghĩ đến một truyền thuyết, nhìn chằm chằm vào người sắt to lớn, quát lớn:
- Ngươi là hậu nhân của Minh Nhân Tiên Đế?
- Nếu như ngươi cho rằng như vậy, vậy cũng không có vấn đề gì.
Trong người sắt to lớn vang lên tiếng cười của Lý Thất Dạ.
- Minh Nhân Chiến Khải!
Có người nghe nói như thế, thì thào tự nói:
- Đây là vật gì? Chưa từng có nghe nói qua.
- Minh Nhân Chiến Khải!
Một Thần Vương tuổi gần đất xa trời thì thào nói:
- Minh Nhân Chiến Khải, hình như có nghe qua, truyền thuyết thứ này đã từng xuất hiện một lần. Thời điểm Minh Nhân Tiên Đế chiến đấu gian nan nhất, hắn đã mặc chiến giáp này lên người, nhưng mà từ đó về sau không còn có ai nhìn thấy Minh Nhân Chiến Khải, truyền thuyết thứ này cũng không tồn tại, chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
- Thủ hộ!
Lúc này cho dù là Thần Hoàng của Phi Tiên Giáo cũng phải biến sắc, điên cuồng hét lên một tiếng, từ trong đạo môn gọi từng tòa tiên sơn bay ra, "Oanh" một tiếng, từng tòa tiên sơn lập tức bày trận, hình thành thành lũy cực lớn, cố khổ vững chắc, căn bản không có khả năng bị công phá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.