Đế Bá

Chương 1751: Duy ngã độc tôn




Nhưng mà khi thi thể Đạp Không Tiên Đế tan thành mây khói, tất cả của bọn họ đã sụp đổ, lúc này cho dù Tam Quỷ Gia không có ra tay đồ diệt Đạp Không Sơn, Đạp Không Sơn cũng đã vô lực tái chiến, bọn họ đã biến thành thịt cá trên thớt.
- Tất cả đều chấm dứt.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua thiên địa, lúc này hắn chỉ bình tĩnh đứng trên bầu trời, nhưng mà bất kể là ai nhìn thấy hắn cũng phải kính sợ.
Từ hôm nay trở đi, cho dù là thần thánh phương nào, truyền thừa nào nhìn thấy Lý Thất Dạ đều phải đi vòng qua, không ai dám khiêu khích.
- Đại sư huynh vô địch --
Đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái thật lâu phục hồi tinh thần lại, kêu to lên, lúc này không ngừng vui sướng, có không ít đệ tử khóc thét lên.
Trước đó không lâu Tẩy Nhan Cổ Phái từng bị vây khốn, sinh tử một đường, nhưng mà từ khi Lý Thất Dạ trở về ngăn cơn sóng dữ, cứu Tẩy Nhan Cổ Phái, đồ diệt địch nhân, Đạp Không Sơn, Thanh Huyền cổ quốc các quái vật khổng lồ đều bị đại sư huynh đồ diệt.
Cho dù là đám người Cổ Thiết Thủ thế hệ trước cũng thở dài không thôi, nhớ năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái suy nhược lâu ngày, đau khổ sinh tồn dưới bóng mờ của Thánh Thiên giáo.
Đối với thế hệ trước như bọn họ mà nói, Đạp Không Sơn, Thanh Huyền cổ quốc chính là quái vật khổng lồ, nếu như truyền thừa như thế xâm phạm, bọn họ cũng không dám nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ tan thành mây khói.
Nhưng mà tất cả đã cải biến, tất cả cách cục đều cải biến, từ khi Lý Thất Dạ trở về. Đạp Không Sơn, Thanh Huyền cổ quốc đều không còn ý nghĩa. Trong một đêm tan thành mây khói, cho dù là Phi Tiên Giáo không ai bì nổi vẫn bị lưu đày vĩnh cửu!
Đây là thực lực nào, vô địch ra sao? Đây là thực lực, đây là vô địch, thực lực chân chính, vô địch chân chính.
Một trận chiến kết thúc, tất cả không còn lo lắng, Bạch Kiếm Chân, Lý Sương Nhan các nàng mang theo đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái công phá Thánh Thiên giáo, đánh Thánh Thiên giáo thành mảnh nhỏ, khiến Tẩy Nhan Cổ Phái trong một đêm đoạt lại ranh giới đã mất.
Cho dù từng có đại giáo cương quốc năm đó chiếm ranh giới Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng mà vào hôm nay, những đại giáo cương quốc này đều ngoan ngoãn dâng trả ranh giới năm xưa, thậm chí là đưa một phần ranh giới của mình bồi tội.
Trong vòng một đêm, Tẩy Nhan Cổ Phái không chỉ đoạt lại ranh giới năm đó, càng mở rộng ranh giới không ít.
Vào hôm nay cả vùng đất này không có bất cứ truyền thừa nào đánh chủ ý lên Tẩy Nhan Cổ Phái, đại giáo truyền thừa từng chiếm ranh giới Tẩy Nhan Cổ Phái đều nhao nhao đưa người tới Tẩy Nhan Cổ Phái thỉnh tội, đương nhiên bọn họ căn bản không thể gặp Lý Thất Dạ, chỉ có thể nhìn thấy Cổ Thiết Thủ mà thôi.
Ngày hôm nay, đối với rất nhiều đại giáo cương quốc mà nói là một ngày rất giày vò, rất nhiều đại giáo cương quốc tiến về Tẩy Nhan Cổ Phái thỉnh tội, đặc biệt là các thế lực từng chiếm ranh giới của Tẩy Nhan Cổ Phái hoặc từng là địch với Tẩy Nhan Cổ Phái càng hận không thể tới Tẩy Nhan Cổ Phái dập đầu nhận tội, không ít đại giáo cương quốc nhao nhao tiến cống Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đối với rất nhiều đại giáo cương quốc mà nói, đặc biệt là thế lực từng phụ thuộc Thanh Huyền cổ quốc, Thánh Thiên giáo môn mà nói, chỉ cần có thể cầu được Tẩy Nhan Cổ Phái tha thứ, mọi chuyện đều tốt xử lý.
Vào hôm nay không có người nào dám là địch với Tẩy Nhan Cổ Phái, Đạp Không Sơn, Thanh Huyền cổ quốc chính là vết xe đổ tốt nhất, đế thống tiên môn nói diệt là diệt, ngay cả Phi Tiên Giáo đều bị lưu đày.
Một trận chiến kết thúc, thiên hạ khiếp sợ, Nhân Hoàng Giới lâm vào yên tĩnh trong thời gian dài, rất nhiều người trong thời gian ngắn khó khôi phục lại từ trong khiếp sợ.
Trong một đêm này, vô số tu sĩ trong thiên hạ trầm mặc, bất luận là khí phách của Lý Thất Dạ hay là Ma Cô vô địch, chuyện này đều uy hiếp cả Nhân Hoàng Giới.
- Đương thời, thiên tài có sáng chói hơn nữa cũng chỉ là đá ke chân của Lý Thất Dạ mà thôi.
Cuối cùng nhất có lão tổ đế thống tiên môn triệu hồi thiên tài đắc ý nhất của môn phái tới, bảo đệ tử thiên tài của mình không được xuất thế.
Phát triển đến bây giờ, những lão tổ này cũng hiểu, cho dù là ai tranh giành thiên mệnh với Lý Thất Dạ cũng là chuyện ngu xuẩn nhất, chỉ sợ môn hạ đệ tử của bọn họ xuất sắc hơn nữa, kiệt xuất hơn nữa, đến cuối cùng cũng chỉ là một bộ xương khô trên con đường Lý Thất Dạ đi thông Tiên Đế mà thôi.
Tẩy Nhan Cổ Phái lúc này rất an bình, rất tường hòa, cho dù đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái có hưng phấn cũng an tĩnh lại, bởi vì Ma Cô xuất hiện tại Tẩy Nhan Cổ Phái thì tất cả trở nên tường hòa và an bình.
Trong phòng cũng chỉ có Lý Thất Dạ và Ma Cô, Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ kia nhìn qua Ma Cô, nhìn qua nữ tử xinh đẹp tới cực hạn này, hắn cảm khái thở dài một hơi.
- Lão sư, ta thật thành công.
Lúc này Ma Cô khó che dấu vui sướng trong lòng của mình.
Nhìn qua Ma Cô, Lý Thất Dạ cũng lộ ra dáng tươi cười, cũng nói:
- Trường Sinh Thể đại thành nha, tuyên cổ kỳ tích, so sánh với ngươi, Tiên Đế tính là cái gì, chúng thần được coi là cái gì? Cái gì đạo tâm vô cùng kiên định, cái gì thiên phú tuyệt thế vô song, tất cả cũng chỉ là mây bay mà thôi.
- Đều là công lao của lão sư, không có lão sư chỉ điểm, sẽ không có thành tựu của ta hôm nay.
Ma Cô ngồi bên người Lý Thất Dạ, hết sức cao hứng nói ra, lúc này nàng chỉ là một tiểu nữ hài, nàng có một tấm lòng son không thay đổi.
- Không --
Nhìn qua Ma Cô, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu nói ra:
- Không phải công lao của ta, đây là công lao của ngươi, công lao như thế cũng chỉ có mình ngươi hưởng mà thôi, ta làm tất cả chỉ là dệp hoa trên gấm.
Nói xong hắn lại vuốt nhẹ mái tóc mềm của nàng.
- Lão sư, thế gian cũng chỉ có ngươi mới truyền thụ vô thượng chi thuật cho ta, thế gian cũng chỉ có ngươi không kỳ thị ta, thế gian cũng chỉ có ngươi không khinh mạn ta.
Ma Cô nhìn qua Lý Thất Dạ, nàng nói lời này rất bình thản, tất cả với nàng năm đó mà nói chỉ là nước chảy, cho dù cực khổ hơn nữa, trong lời của nàng cũng quy về bình thản, nàng không bị những chuyện này ảnh hưởng, nàng có tính trẻ con và rất khoái hoạt mà thôi.
Lời nói này làm nội tâm Lý Thất Dạ không nhịn được sinh ra buồn bả.
Thành tựu của Ma Cô thành tựu sặc sỡ loá mắt, thậm chí có thể nói nàng hôm nay đã có thể khinh thường cả Tiên Đế, muôn đời đến nay chưa từng ai thành công, nàng lại thành công, nàng mới là người đáng tự hào nhất.
Nhưng mà lại có mấy người biết rõ, sau lưng những thành tựu của nàng có bao nhiêu chua xót không muốn người ta biết. Tiểu cô nương kia năm đó trong mắt thế nhân, trong mắt thân nhân chính là phế vật, ngu xuẩn, ngu ngốc không thể thành khí!
Cho dù là phụ mẫu thân sinh cũng phải tuyệt vọng về nàng, đều buông tha nàng, cuối cùng lúc nàng tuyệt vọng nhất đã gặp được âm nha.
- Tất cả những chuyện này là công lao của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.