Đế Bá

Chương 1752: Lời thề Ma Cô (1)




Lý Thất Dạ vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nói ra:
- Tất cả thành công đều do ngươi tranh thủ mà có. Năm đó ta truyền thừa Trường Sinh Thể cho ngươi, đó là bởi vì ánh mắt ham học hỏi của ngươi đã đánh động ta, lúc đó với ta mà nói, không có gì quý bằng ánh mắt kia, nó giống như trân châu trong cát sỏi.
- Thế gian, rất nhiều chuyện cũng không công bằnh, thế gian có quá nhiều cực khổ.
Lý Thất Dạ nói đến đây, hắn lại than thở:
- Nhưng mà có một thứ công bằng với bất cứ người nào, đó là ham học hỏi.
- Ngươi sống ở phú quý cũng tốt, sống ở nghèo khó cũng được.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói ra:
- Nhưng mà tâm ham học hỏi là giống nhau, đây là trời sinh, đối với người không biết truy cầu, không có khao khát, đó là bản năng của một người, bản năng không thể phai mờ.
- Thế gian không có gì có thể phai mờ truy cầu này, khao khát tri thức biến thành bản năng, thời điểm người ta kiên trì bản năng của mình, một ngày nào đó ngươi sẽ khác trước kia, giống như sâu hóa kén thành bướm.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn qua Ma Cô, có nhiều ôn nhu và vui sướng.
Ma Cô ngồi ở bên người Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng gối lên đùi Lý Thất Dạ, lẳng lặng lắng nghe, nàng vẫn là tiểu nữ hài năm đó, lẳng lặng nghe từng câu từng chữ của Lý Thất Dạ.
- Bất kể là thời gian trôi qua như thế nào, bất kể là thế giới này biến thiên ra sao, có một điểm sẽ không thay đổi.
Lý Thất Dạ xoa xoa mái tóc của nàng, nói:
- Ta lấy ngươi làm kiêu ngạo, ngươi đáng được ta lấy làm kiêu ngạo.
- Lão sư nói như vậy, Ma Cô thật cao hứng.
Ma Cô tươi cười nói ra, nàng tươi cười rất bình thường nhưng lại thành nụ cười rung động nhất thế gian.
Lý Thất Dạ cũng tươi cười, đây là nụ cười thỏa mãn, một loại cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có, cảnh giác thành tựu này còn nhiều hơn khi bồi dưỡng ra một Tiên Đế.
- Lão sư, ta muốn đi theo ngươi tới chỗ kia.
Lúc này Ma Cô gối đầu lên đùi Lý Thất Dạ, ngẩng mặt lên nhìn Lý Thất Dạ, thập phần nghiêm túc nói ra.
Đối với Ma Cô nói như thế, Lý Thất Dạ lập tức lâm vào trầm mặc.
- Ta nghe Vương Viễn sư huynh từng nói qua chỗ đó.
Ma Cô ngẩng mặt nhìn Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra.
Nhìn thấy gương mặt bình thường mà xinh đẹp của Ma Cô, Lý Thất Dạ trầm mặc, qua thật lâu hắn mới nói ra:
- Ma Cô, ngươi nên biết, nơi ta đi nhất định máu chảy thành sông, nhất định sẽ thi cốt thành núi.
- Ta biết rõ.
Ma Cô ghé vào đùi Lý Thất Dạ sau đó ngửa mặt lên nhìn Lý Thất Dạ, nói ra:
- Chuyện lão sư ta đã nghe qua rất nhiều, nhưng ta biết rõ, lão sư chưa bao giờ là người xấu.
Nghe được Ma Cô nói như thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói:
- Chuyện thế gian, không có biện pháp phân người tốt, người xấu, cũng không có cân nhắc tiêu chuẩn như thế, người tốt có làm chuyện xấu thì người xấu cũng có lúc làm chuyện tốt.
- Lão sư chính là người tốt, cho dù lão sư có làm chuyện xấu thì vẫn là người tốt.
Ma Cô tươi cười, nụ cười rất đạm bạc nhưng lại rất hàm súc thú vị.
Lý Thất Dạ tươi cười, nhẹ nhàng mà vuốt tóc của nàng, nói:
- Trong lòng ngươi có quang minh, thế giới sẽ có quang minh. Nhưng mà thế giới của ta không thể dùng cách này cân nhắc, có đôi khi ta cũng không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì là tốt, cái gì là xấu.
Ma Cô lại cầm tay Lý Thất Dạ, năm ngón tay như ngọc của nàng cầm chặc bàn tay Lý Thất Dạ, lại ngửa mặt nhìn qua Lý Thất Dạ, đôi mắt như thu thủy, nói:
- Là tốt cũng được, là xấu cũng xong, ta hy vọng có thể đi theo lão sư, đi tới tận cùng của thế giới này, ta có thời gian, lão sư cũng có thời gian, đúng không?
Đối với Ma Cô nói thế Lý Thất Dạ trầm mặc, nữ tử trước mặt không phải tiểu cô nương năm đó, nàng đã lớn lên, nàng đã vô địch, nàng đã có thể ngăn cản phong vân của cửu giới.
Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ thở dài, nói:
- Ta đi vào trong đó cũng không phải thám hiểm, cũng thực sự không phải đi tìm cái lạ. Ở đó chờ ta chính là sát phạt và chiến tranh, một ngày nào đó chúng thần sẽ ra tay vây quét ta.
- Đây là một hồi chiến tranh dài dằng dặc, chiến qua cửu thiên thập địa thì tới chư thần chư đế, ở cuối thế giới chúng ta phải đối mặt lại là chiến tranh không thể quay đầu lại.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nâng tay của nàng lên, chậm rãi trịnh trọng nói:
- Ngươi thành đạo không dễ, ngươi sống qua trăm vạn năm, đi cho tới hôm nay ta cũng lấy ngươi làm vui, lấy làm vẻ vang, ta hy vọng trong tương lai dài dằng dặc nhìn thấy ngươi đi tới chân trời xa xăm, hy vọng ngươi có thể vui vui sướng sướng, tính mạng tràn ngập vui mừng.
Nói đến đây Lý Thất Dạ thần thái ảm đạm, nói tiếp:
- Ta cũng không hy vọng dẫn ngươi đi vào chiến tranh dài đằng đẳng, ngươi và ta không phải người cùng thế giới. Thế gian của ngươi phải là bình an, bình tĩnh, là lẳng lặng như thòi gian trôi qua, cũng như ngươi tu luyện Trường Sinh Thể thì ngủ say, cứ như thế tất cả đều yên lặng. Như ánh trăng sáng tỏ trên cao, gió mát từ từ, ngươi ngủ trong gió mát đó. Đây là thế giới của ngươi, xinh đẹp, yên lặng, ngươi trả giá tất cả nên xứng đáng được thế giới như vậy.
- Mà ta thì chắc chắn phải đi xa, tiền đồ tràn ngập sát phạt. Tràn ngập huyết tinh, tràn ngập hắc ám. Tràn ngập tử vong...
Nói đến đây Lý Thất Dạ thở dài. Khó được ôn nhu, nói ra:
- Ngươi là tuyên cổ kỳ tích, là trân bảo duy nhất trên thế gian, ta cũng không hy vọng ngươi bởi vì tư tâm của ta mà dẫn tới chiến tranh không ngừng nghỉ.
Ma Cô nắm chặc năm ngón tay Lý Thất Dạ, ánh mắt như thu thủy, nàng yên lặng và kiên định, lời của nàng nhẹ nhàng mà từ từ, thập phần có nhịp, nhưng mỗi một chữ đều tràn ngập lực lượng, nói ra:
- Ta biết rõ, nhưng ta hy vọng như thế.
Đối với Ma Cô nói lời này thì Lý Thất Dạ trầm mặc.
Ma Cô ngửa mặt nhìn qua Lý Thất Dạ, chăm chú mà kiên định, nói ra:
- Từ khi ta còn rất nhỏ, tất cả mọi người đã ghét bỏ ta, thậm chí không có người nguyện ý dạy ta biết chữ, nhưng lão sư là người duy nhất không chê ta, dạy ta học chữ, dẫn ta tới thế giới mà cả đời ta cũng không thể đi tới...
- ... Ngay từ đầu ta chỉ muốn người ta biết rõ, ta cũng không ngu ngốc, ta cũng có thể học tập, ta cũng có thể biết chữ. Lão sư dạy ta không chỉ là chữ, là dạy cho ta một thế giới! Lão sư tin tưởng ta, tín nhiệm ta, đối với ta có chờ mong! Thế gian này chỉ có lão sư là người duy nhất chờ mong ta, tuy ta đần, nhưng mà lão sư chưa từng cho rằng ta là gỗ mục không thể điêu khắc...
- ... Lão sư mang tiên thuật quý giá nhất thế gian truyền cho ta, giảng giải áo nghĩa thâm ảo nhất cho ta biết. Lão sư cho ta không chỉ là thụ đạo, là cả thế giới, cho ta biết rõ thế gian, có được quang minh, có được truy cầu, có được mộng tưởng. Là lão sư cho ta tất cả, là lão sư dẫn ta đi qua vô số tuế nguyệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.