Đế Bá

Chương 1757: Tô lão đầu




Chư lão ở nơi này đưa mắt nhìn nhau, trên thực tế bọn họ không rõ ràng thân phận chân chính của Lý Thất Dạ, bọn họ đều nhìn qua Tam Quỷ Gia.
Tam Quỷ Gia gật đầu với chư lão, nói ra:
- Chư lão lui ra đi, nơi này giao cho Lý công tử là được, sau khi chuyện lần này chấm dứt, chư lão có thể quay về tông môn rồi.
Tam Quỷ Gia với tư cách là người có hy vọng trở thành Tiên Đế nhất Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn ở trong suy nghĩ của chư lão Tẩy Nhan Cổ Phái có địa vị rất cao.
Tam Quỷ Gia vừa nói như vậy, chư lão ở đây đều nhìn nhau, cuối cùng vẫn đứng dậy rời khỏi nơi này.
Sau khi chư lão rời đi, Lý Thất Dạ nhìn qua Minh Nhân Đao trong đế trận vẫy tay một cái, âm thanh "Loong coong" vang lên, Minh Nhân Đao ngâm khẽ sau đó rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, hai kiện đế binh khác cũng bay theo, chìm nổi trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ.
Minh Nhân Đao nơi tay, Lý Thất Dạ vuốt nhẹ thân đao. Lưỡi đao hàn quang lập loè, đao mang đáng sợ làm cho người ta không dám tới gần. Đao mang đế binh như thế dễ dàng xuyên thủng thân thể Đại Hiền.
Khi Lý Thất Dạ khẽ vuốt, Minh Nhân Đao ngâm vang, giống như nhìn thấy chủ nhân, dường như nó nhận ra Lý Thất Dạ.
- Minh Nhân Đao nha!
Tay cầm Minh Nhân Đao, Lý Thất Dạ cảm khái thở dài một hơi, năm đó hắn hao tổn vô số tâm huyết vì Minh Nhân tiên đế tìm được thiên mệnh chân thạch, cuối cùng luyện thành Minh Nhân Đao độc nhất vô nhị thế gian.
Âm thanh "Loong coong" vang lên lên, Minh Nhân Đao trở vào bao, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn qua cửa động khổng lồ kia, chậm rãi nhìn Tam Quỷ Gia nói ra:
- Mở ra đi, ta muốn gặp hắn.
- Cái này...
Tam Quỷ Gia do dự một hồi, nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
- Đại nhân, chúng ta có cần chuẩn bị một chút không?
- Yên tâm, ta biết rõ đối mặt là thứ gì.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào cửa động, chậm rãi nói ra.
Tam Quỷ Gia hít sâu một hơi, vận chuyển khí huyết toàn thân, đại đạo pháp tắc hiển hiện. phong ấn hiện tại mở ra. Tam Quỷ Gia cũng không dám khinh thường, tùy thời chuẩn bị cho tinh huống xấu nhất.
"Ken két yết" phong ấn bị từ từ mở ra, thời điểm này cửa động hắc khí lượn lờ, dường như trong động đang có nước sôi sôi trào.
"Oanh" một tiếng, thời điểm phong ấn bị mở ra, một âm thanh nổ vang xuất hiện, hắc khí như trụ lớn phóng lên trời, hắc khí đáng sợ phóng ra thao thao bất tuyệt. Giống như thác nước ngược dòng, cực kỳ hung mãnh.
"Ông" một tiếng vang nhỏ truyền đến, lúc này cả đế cơ xuất hiện Tiên Đế pháp tắc, đế uy mênh mông cuồn cuộn phong bế hắc khí sôi trào này.
Nhưng mà hắc khí không ngừng phun ra ngoài, một ngày nào đó nó sẽ nhồi đầy cả đế cơ, cho dù đế cơ cường đại hơn nữa cũng không thể phong ấn hắc khí thao thao bất tuyệt này.
- Ha ha, ha ha, ha...
Thời điểm này cửa động có một bóng dáng lao ra ngoài, cười lớn một tiếng, nói:
- Tiểu bối, ngươi rốt cục buông tha rồi, thức thời thì rời xa nơi này, làm gì thì làm đi.
Bóng dáng vọt ra toàn thân có hắc khí bao phủ, dường như hắn cũng không có thân thể, thân thể của hắn chính là hắc khí ngưng kết mà thành, nhìn qua hắn có thể chưởng khống tất cả hắc khí.
Bóng dáng này thập phần khôi ngô, thập phần rắn chắc, cho người ta cảm giác không giận tự uy. Tuy thân thể của hắn do hắc khí ngưng tụ mà thành, cho người ta cảm giác hắc ám, nhưng mà thực chất lại hiển hiện đại khí.
- Không, ta cũng không có buông tha, hôm nay thả ngươi đi ra chẳng qua ta và ngươi sẽ có một kết thúc!
Tam Quỷ Gia lắc đầu nói ra.
- Haha, tiểu bối, ngươi thật sự rất cường đại, ngươi tối đa cũng chỉ dùng đế cơ trấn áp ta. Nếu như nói ngươi muốn phong ấn ta, hoặc là giết chết ta, đây tuyệt đối là không thể, ngươi còn không phải Tiên Đế, huống chi ta là bất tử, cho dù tổ sư Minh Nhân tiên đế của ngươi cũng không thể giết ta.
Bóng dáng này cười ha hả.
- Bao nhiêu năm qua đi, Tô lão đầu, ngươi vẫn không thay đổi chút nào cả, vẫn ngoan cố như vậy, giống như tảng đá trong nhà xí, vừa cứng vừa thối.
Thời điểm này Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
Lời này của Lý Thất Dạ làm cho bóng dáng chấn động, ánh mắt lập tức rơi vào người Lý Thất Dạ, đôi mắt của hắn có hắc quang bắn ra ngoài. Rất nhiều người bị đôi mắt đen ngòm của hắn nhìn chằm chằm vào sẽ sởn hết gai ốc, không dám hành động.
Nhưng mà Lý Thất Dạ bất vi sở động, ánh mắt chỉ lạnh lùng nhìn qua bóng dáng kia mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Hai mắt bóng dáng bắn hắc khí ra ngoài, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, bởi vì Lý Thất Dạ nói một câu "Tô lão đầu " làm nội tâm hắn kích linh, bởi vì thế gian đã không có ai biết hắn là ai, không ai biết hắn họ là gì.
- Người không cho ngươi xoay người.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Trăm ngàn năm qua đi, ngươi vẫn giày vò như tế, ngươi không chê mệt thì ta cũng ngại mệt đấy.
- Ngươi là con quạ đen chết tiệt kia!
Rốt cục bóng dáng này ý thức được cái gì đó, thần thái đại biến, hắn lui ra phía sau vài bước.
Bóng dáng không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lý Thất Dạ, giật mình nói:
- Trôi qua lâu như thế, ngươi, con quạ đen chết tiệt ngươi vẫn còn sống?
- Ngươi bị lão tặc thiên chém qua, đính ngươi xuống mặt đất, ngươi lúc đó chẳng phải còn sống rất tốt sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Nếu ngươi còn sống tới bây giờ, vì cái gì ta không thể sống đến bây giờ?
Bóng dáng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ một hồi lâu, cuối cùng nhất hắn cười hắc hắc, nói ra:
- Khó trách vừa rồi vãn bối kia tin tưởng như thế, thì ra là thỉnh cứu binh nha. Ha ha, ha ha, ha ha, quạ đen chết tiệt, ngươi tới thì như thế nào, ngươi có thể làm gì ta? Đính ta xuống đất tiếp hay là định giết ta?
- Haha, ha ha, ha ha, quạ đen chết tiệt, ngươi cũng nên biết, ta là giết không chết, ta là vĩnh sinh bất tử.
Bóng dáng kia cười ha hả.
Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Tô lão đầu nha, Tô lão đầu, bao nhiêu năm qua đi, ngươi vẫn còn bộ dáng mê luyến này, ngươi thực cho rằng ta không thể giết ngươi sao? Nếu như nói ta nhổ tận gốc đại địa này, đào mặt đất không còn một mảnh, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể kéo dài hơi tàn bao lâu? Mười năm hay trăm năm?
- Hừ!
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, bóng dáng hừ lạnh một tiếng.
Dưới đất này có bí mật, người biết rõ bí mật này ít càng thêm ít, nhưng mà Lý Thất Dạ từng là âm nha, tuyệt đối là một trong số đó.
- Hắc, hắc, quạ đen chết tiệt, nói cả ngày chẳng phải ngươi cũng nghĩ tới thứ đồ vật bên dưới hay sao, nếu không năm đó ngươi và tiểu tử Minh Nhân cũng không xây dựng Tẩy Nhan Cổ Phái ở nơi này.
Bóng dáng lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, trước kia ta thật sự muốn có đồ vật đó.
Lý Thất Dạ không phủ nhận, nói ra:
- Nhưng mà thời gian trôi qua thật lâu, ta có được thứ đó hay không cũng không sao cả, có thể được thì lấy ra, không thể đạt được thì tùy nó thôi, trong thiên địa này còn rất nhiều thứ đáng giá cho ta đi lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.