Đế Bá

Chương 1758: Phẫn oán (1)




- Hừ, nếu là như thế, ngươi còn quay lại đây làm gì, đừng ngăn cản đạo của ta!
Bóng dáng lạnh lùng nói.
- Ngăn cản đạo của ngươi?
Lý Thất Dạ nhìn qua bóng dáng này, cười rộ lên, nói ra:
- Ngăn cản đạo gì của ngươi? Ngươi có hay sao? Cho dù ta không ngăn cản ngươi, ngươi có đạo gì chứ?
- Hắc, hắc, hắc, ta chắc chắn sẽ thấy ánh mặt trời, sẽ quay về cửu giới!
Bóng dáng hào khí ngất trời cười nói.
Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói ra:
- Tô lão đầu nha, ngươi vẫn có thể trở về trước kia hay sao? Ngươi thật đúng là cảm giác mình có thể trở thành ngươi năm đó hay sao? Trên thực tế, ngươi vĩnh viễn không thể quay về, ngươi cũng sớm chết đi rồi!
- Ta là bất tử!
Bóng dáng chen ngang lời Lý Thất Dạ, nói tới lời này hắn gào thét to lớn.
- Tốt, ngươi bất tử, vậy ngươi nói một chút, ngươi nói xem mình là cái gì, là vật gì?
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
- Năm đó dưới trời phạt ngươi đã chết, tất cả của ngươi đã tan thành mây khói! Ngươi lưu lại là cái gì? Một tồn tại người không ra người quỷ không ra quỷ, tồn tại không có chút ý nghĩa gì!
- Nói bậy!
Bóng dáng quát to lên.
- Thả cái chó má, ta từng bao trùm cửu giới, ta từng che chở Nhân tộc, ta từng cứu vớt Nhân tộc, thời đại bạo quân lâm thế, chỉ có ta nghịch thế mà kích, chỉ có ta phản kích bạo quân. Ta là cứu tinh cửu giới, ta là thủ hộ giả Nhân tộc, ta là chúa cứu thế...
Bóng dáng này càng nói càng kích động, càng nói càng lớn tiếng, nói xong lời cuối cùng thì hắn gần như đã gầm lên.
Lý Thất Dạ lẳng lặng đứng yên ở đó, lẳng lặng nhìn hắn quát to lên, lẳng lặng chờ hắn gào thét và phát tiết tất cả.
Sau khi không ngừng gào thét, bóng dáng cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, cuối cùng nhất, hắn lạnh lùng nói:
- Tóm lại, ta sẽ lại thấy ánh mặt trời, giá lâm cửu giới, luôn có ngày như vậy!
- Thì tính sao?
Lý Thất Dạ rất bình thản nói:
- Ngươi có thể mang tới phiến thiên địa này cái gì? Không nói cho dù ta thả ngươi ra ngoài, ngươi có thể mang tới cái thế giới này thứ gì? Lực lượng dưới đất của ngươi sẽ làm thổ địa nơi này ma hóa, về phần ngươi nữa, chính ngươi thì sao, ngươi có nghĩ tới chưa?
Bóng dáng bắt đầu trầm mặc, lúc này hắn không lại gào thét tiếp, không có gào thét mà là lâm vào trầm mặc.
- Ta có thể giãy dụa trong lồng giam thiên địa này, a có thể hóa thiên địa này thành cõi yên vui, ta có thể lại bao trùm cửu thiên, ta lại có thể trùng kiến huy hoàng! Chỉ có kiên trì, không có gì không thể thành công, không có gì không có khả năng!
Cuối cùng nhất bóng dáng lạnh lùng.
Lý Thất Dạ nhìn qua hắn, lãnh đạm nói:
- Giãy dụa trong lồng giam thiên địa này? Tinh lọc lực lượng? Ngươi lấy cái gì giãy dụa, ngươi lấy cái gì tinh lọc? Ngươi bây giờ có đầy đủ mọi thứ, nhưng đó chỉ là lực lượng dưới mặt đất này, nhưng bây giờ muốn nói giãy dụa nó, tinh lọc nó? Ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Đây không nghi ngờ là xây nhà không móng, lý luận suông!
- Ngươi đã không phải là ngươi năm đó.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Ngươi không còn là Nhân Đế năm đó, không còn là tiên hiền năm đó, ngươi bây giờ là cái gì? Lời nói khó nghe, ngươi bây giờ cái gì cũng không phai, người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngươi còn sống chỉ là oán hận không cam lòng mà thôi!
- Hừ, ai nói ta là oán hận không cam lòng?
Cái bóng lạnh lùng nói:
- Ta chính là ta, là Nhân Đế thủ hộ nhân tộc!
- Vậy sao? Chính ngươi xem bản thân mình đi, ngươi tự hỏi ngươi một chút, ngươi thật là Nhân Đế năm đó sao?
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua hắn, nói:
- Ngươi vẫn nên tỉnh lại đi, ngươi bây giờ cái gì cũng không phải! Nói thật, ta thật sự không biết ngươi oán hận cái gì.
- Oán hận chính ngươi sao? Oán hận bạo quân năm đó sao? Hay là oán hận trời xanh, hoặc là oán hận con gái ngươi?
Lý Thất Dạ nhìn qua bóng dáng này, nói:
- Nói thật, ta cũng không biết ngươi đang oán hận cái gì.
- Đừng nói nữa...
Khi nhắc tới con gái của mình, bóng dáng đặc biệt kích động, quát to lên:
- Ngươi biết cái gì, thời đại bạo quân kia, bao niêu nhân tộc đã bị hắn giết hại, bao nhiêu sinh linh đã bị hắn đồ sát, ngươi thấy không, nhân tộc đang kêu rên, máu của nhân tộc chảy thành sông, ở chỗ này không thấy ánh mặt trời...
- Ta biết rõ!
Lý Thất Dạ đánh gãy lời của bóng dáng, lãnh đạm nói:
- Tuy thời đại đó ta không ở trong cửu giới, nhưng mà ta biết rõ việc này, trên thực tế còn... Tàn khốc hơn nữa, càng huyết tinh hơn nữa, ta đều trải qua cả rồi, bạo quân và Cổ Minh mà so sánh với nhau thì có gì khác nhau?
Lý Thất Dạ nhìn qua bóng dáng, nói:
- Ngươi biết năm đó ta và Minh Nhân tiên đế đánh vào mặt đắt này, vì cái gì chỉ trấn áp ngươi mà thôi, nói thật, dùng sự cường đại của Minh Nhân tiên đế năm đó, dùng quân đoàn trong tay của ta, ta có thể khiến ngươi trọn đời không thoát thân được, ta có thể vùi ngươi sâu dưới đất, trọn đời kêu rên dưới nơi hắc ám nhất...
- Ta thậm chí có thể chia cắt ngươi thành mảnh nhỏ, làm ngươi vĩnh viễn không cách nào ngưng tụ thành thân thể lần nữa, làm ngươi vĩnh viễn bị chia cắt thành mảnh nhỏ. Nói thật, cho dù ta năm đó không thể giết ngươi, nhưng mà ta có rất nhiều phương pháp làm ngươi sống không bằng chết, ta có thể dùng thủ đoạn tàn khốc nhất thế gian làm cho ngươi buông tha, buông tha tất cả!
Nói tới đây, Lý Thất Dạ đáng thương nhìn qua bóng dáng, lại nói:
- Nhưng mà ta không có làm như thế.
- Ta không làm như vậy cũng không phải Minh Nhân tiên đế nhân từ, mà là vì ta niệm công lao to lớn ngươi che chở nhân tộc năm đó.
Lý Thất Dạ nhìn qua hắn, nói thêm:
- Cho nên ta và Minh Nhân tiên đế chỉ phong ấn ngươi, phong ấn lực lượng dưới đất này mà thôi. Ta hy vọng ngươi có một ngày hiểu được, có thể buông tha cho cái thù hận này! Đáng tiếc, hôm nay ta xem ra ngươi cũng không có suy nghĩ cẩn thận!
Bóng dáng này chính là phụ thân Tô Ngọc Hà, là đại hiền vô địch của nhân tộc, một tồn tại chỉ cách Tiên Đế một bước mà thôi.
Năm đó vào thời đại bạo quân là lúc hắn hoành thế, đối kháng bạo quân, cuối cùng hắn dùng con gái mình làm mồi nhử gả cho bạo quân, một bước đi nhầm đã hại cả đời con gái hắn, cũng làm hắn vạn kiếp bất phục.
- Buông tha đi, tại sao phải buông tha! Ta sẽ có một ngày có thể trở về!
Bóng dáng nghiêm túc hét lên.
Lý Thất Dạ nhìn qua bóng dáng này, lắc đầu thở một hơi, nói:
- Mỗi một lựa chọn không kể đúng sai, kết cục của ngươi hôm nay, vận mệnh con gái của ngươi, cuối cùng đều là một ý niệm của ngươi.
- Đừng nói nữa....
Bóng dáng quát lên.
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm tới hắn, lãnh đạm nói:
- Nói thật, ta kính nể tâm ý ngươi đối kháng bạo quân, ta cũng kính nể ngươi cống hiến nhân tộc, cho nên ngươi mới có tư cách xưng là Nhân Đế, quản chi ngươi cũng không có tư cách trở thành Tiên Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.