Đế Bá

Chương 1767: Lên đường




- Đại đạo dài đằng đẵng, hữu duyên sẽ tương kiến.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Nam Hoài Nhân, nói ra:
- Hoài Nhân nha, ngươi cũng không phải nói không thông minh, ngươi có tâm lung linh, nhưng mà ngươi không kiên định, vô cùng lung lay. Tu hành là cần kiên trì, con đường này rất tịch mịch, nếu như ngươi có thể làm cho đạo tâm của mình kiên định, trong tương lai vẫn có đất cho ngươi dụng võ, trên con đường này ngươi có thể đi được xa hơn.
Đi cho tới hôm nay, Lý Thất Dạ cũng không có gì truyền thụ cho hắn, công pháp Tẩy Nhan Cổ Phái, Nam Hoài Nhân cũng tu luyện đã thất thất bát bát, cho nên hôm nay Lý Thất Dạ muốn vạch thiếu hụt trong tính cách của Nam Hoài Nhân.
Luận thiên phú, so với Lạc Phong Hoa, Hứa Bội, Nam Hoài Nhân còn kém một ít, nhưng mà hắn là kẻ am hiểu phỏng đoán người, hắn có một trái tim lung linh, chỉ tiếc hắn không thể dùng phỏng đoán trên con đường tu luyện của mình.
- Đại sư huynh nói, sư đệ khắc cốt minh tâm, nhất định sẽ tự xét lại.
Nam Hoài Nhân cáo từ, nếu như là người khác nói, dùng tâm tư lung linh của Nam Hoài Nhân không nhất định nghe lọt, nhưng mà Lý Thất Dạ nói thì hắn sẽ nhớ trong lòng.
- Đi thôi, nam nhi chí tại bốn phương, chắc chắn sẽ có một ngày chia tay, không cần tăng thêm thương cảm.
Lý Thất Dạ lại vỗ vai nam Hoài Nhân, vừa cười vừa nói.
- Sư huynh, trân trọng.
Nam Hoài Nhân sửa sang y quan. Cung kính bái một cái. Mặc dù nói Nam Hoài Nhân biết rõ đại sư huynh không nhất định sẽ đi hiện tại, nhưng hắn hiểu đại sư huynh một ngày nào đó sẽ rời đi, nói không chừng đến ngày đó không có cơ hội tạm biệt.
Sau khi Nam Hoài Nhân rời khỏi. Lý Thất Dạ chỉ thở dài một hơi, năm tháng dằng dặc, tạm biệt như thế với hắn mà nói là quá nhiều, nhiều đến mức hắn chết lặng.
Đối với biệt ly, Lý Thất Dạ hắn không thể làm gì, giống như Bộ Liên Hương đã nói, thế gian không có gì có thể kéo bước chân của hắn. Không ai có thể làm hắn dừng lại, hắn sẽ dũng cảm tiến tới, tại hắn đi thẳng trên con đường này mà không có ai có thể kéo hắn dừng lại.
Cho dù là Thiên Tố Vân cũng không thể làm hắn dừng bước lại, thế giới này không ai có thể để hắn dừng bước, hắn chỉ có tiến tới phía trước, dũng mãnh tiến lên phía trước, trên con đường không có lối về, không có hối hận, không có lùi bước, chuyện duy nhất hắn cần làm chính là đi thẳng tới cuối thế giới.
Rất nhanh, Lý Thất Dạ mang ý chí của mình truyền đạt xuống, chỉ định Hứa Bội làm truyền nhân Tẩy Nhan Cổ Phái.
Sau khi Lý Thất Dạ truyền ý chí của mình xuống, cao thấp Tẩy Nhan Cổ Phái đều ngạc nhiên. Mọi người đều biết, chưởng môn còn trẻ, hơn nữa Lý Thất Dạ bản thân chính là truyền nhân của Tẩy Nhan Cổ Phái, hiện tại Lý Thất Dạ đột nhiên chỉ định truyền nhân thay thế hắn, chuyện này làm cho tất cả mọi người ngoài ý muốn.
Tất cả tới quá nhanh, không có nửa điểm báo hiệu. Rất nhiều đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái như lọt vào sương mù, không biết phát sinh chuyện gì.
Nhưng mà tại Tẩy Nhan Cổ Phái, ý chí của Lý Thất Dạ là ý chí tuyệt đối. Vào hôm nay, tại Tẩy Nhan Cổ Phái không ai có phân lượng hơn Lý Thất Dạ, bất luận là thế hệ trước hay là thế hệ trẻ tuổi, Lý Thất Dạ tại Tẩy Nhan Cổ Phái có quyền uy tuyệt đối, trong suy nghĩ của các đệ tử, Lý Thất Dạ có địa vị chí cao vô thượng.
Cho nên ý chí của Lý Thất Dạ tại Tẩy Nhan Cổ Phái là phải chấp hành tuyệt đối.
Trong Tẩy Nhan Cổ Phái, nếu như nói chưởng môn Tô Ung Hoàng, nếu nàng chỉ định truyền nhân, tuy có rất nhiều đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái tin phục, nhưng mà không thể làm cho tất cả đệ tử tin phục.
Mà Lý Thất Dạ thì khác, tại Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn có quyền uy hơn bất cứ kẻ nào, hắn chỉ định truyền nhân, không có bất kỳ người nào cảm thấy không ổn, không có bất kỳ người nào sẽ phản đối! Đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái đối với ý chí Lý Thất Dạ là tuân theo tuyệt đối, chấp hành tuyệt đối.
Thời điểm Lý Thất Dạ chỉ định Hứa Bội làm truyền nhân, đệ tử trẻ tuổi hoặc là không biết phát sinh chuyện gì, nhưng mà thế hệ trước, đặc biệt là như Cố Thiết Thủ vẫn ủng hộ Lý Thất Dạ thì ý thức được cái gì.
- Chân long cuối cùng vẫn có một ngày sẽ bay lên.
Cổ Thiết Thủ thở dài một hơi, thì thào nói:
- Một ngày nào đó sẽ bay lên cửu thiên, rời khỏi phiến thiên địa này.
Cổ Thiết Thủ hiểu, cái ao Tẩy Nhan Cổ Phái quá nhỏ, Lý Thất Dạ không có khả năng cả đời ở lại Tẩy Nhan Cổ Phái. Trên thực tế Cổ Thiết Thủ hiểu, không chỉ có Lý Thất Dạ, cho dù là Tô Ung Hoàng, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều các nàng cũng không có khả năng cả đời ở lại Tẩy Nhan Cổ Phái, các nàng cuối cùng sẽ có một ngày bao trùm cửu giới, đây mới là truy cầu của các nàng.
Sau khi an bài tất cả thỏa đáng, Lý Thất Dạ chuẩn bị lên đường tiến về Thiên Linh Giới, thời điểm đi vào rừng, hắn tương kiến Bộ Liên Hương.
- Ta cũng nên lên đường.
Lý Thất Dạ nhìn Bộ Liên Hương nói:
- Lần này đi Thiên Linh Giới, trừ tìm chưởng môn ra, cũng nên kết thúc ít chuyện, có một việc phỉa chấm dứt.
Bộ Liên Hương nắm tay hắn, nghiêm túc nói ra:
- Mặc kệ là chuyện gì, tất cả cần kết thúc a, hy vọng trong tương lai ngươi có thể vô khiên vô quải (*không có gánh nặng trên người) đi thẳng về phía trước, dũng cảm tiến tới, vĩnh viễn không lùi bước.
Lý Thất Dạ cười lên, nhìn mỹ nhân trước mặt, vừa cười vừa nói:
- Ngày khác ta trở về, vừa vặn lấy ngươi.
- Lời như thế đời này ta muốn nghe nhất, có một câu nói này, ta cả đời này cũng thỏa mãn.
Bộ Liên Hương vuốt má Lý Thất Dạ, ôn nhu nói:
- Nhưng ta không thể gả cho ngươi, tuy ta muốn gả cho ngươi, ta không cách nào theo ngươi đi tới cuối cùng.
- Bất kể như thế nào, thế giới trong tương lai, thời điểm ngươi mở thế giới mới, ta cũng không hy vọng vị trí sau lưng ngươi trống rỗng.
Bộ Liên Hương ôn nhu nói:
- Vị trí đế hậu này có lẽ sẽ có người ngồi. Một người tràn ngập sức sống, một người đầy cơ trí, có thể làm bạn với ngươi tới cuối cùng, một người vào bất cứ lúc nào cũng ủng hộ ngươi, bất luận thời điểm nào cũng vô điều kiện ủng hộ ngươi, nàng có thể vì ngươi bao dung thế giới, nàng có thể trù tính tất cả vì ngươi.
-... Đồng thời, nàng là người tín nhiệm ngươi nhất, bất luận thời điểm nào nàng cũng là cơ sở kiên định với ngươi nhất, là dựa vào kiên định nhất. Đồng thời nàng cần phải có đầy đủ phân lượng, đầy đủ thực lực, đầy đủ kinh nghiệm để trấn nhiếp người bên cạnh ngươi, làm cho người bên cạnh tôn kính ngươi!
Bộ Liên Hương nói ra.
- Chỉ có nữ nhân như thế mới có thể làm thê tử ngươi, ngồi lên vị trí đế hậu.
Nói đến đây, ánh mắt Bộ Liên Hương kiên định nhìn qua Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ôm nàng thật chặc, ôn nhu nói:
- Ta biết rõ, đáng tiếc, ngươi không sinh ra ở thế này.
- Sẽ có, sẽ có một nữ nhân như vậy, sẽ.
Bộ Liên Hương cũng ôm lấy ái lang, kiên định nói ra.
Lý Thất Dạ ôm Bộ Liên Hương, trong nội tâm trầm mặc, sâu trong lòng hắn thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.