Đế Bá

Chương 1768: Biệt ly (1)




- Ta sẽ không tiễn ngươi đi xa, ta sẽ thay ngươi tọa trấn Tẩy Nhan Cổ Phái.
Bộ Liên Hương ôn nhu nói:
- Ngươi là địch với Phi Tiên Giáo, hoặc là có một ngày Phi Tiên Giáo sẽ giết trở về, có ta ở đây, có Ma Cô ở đây, cho dù là Phi Tiên Giáo cũng không dám xâm phạm. An tâm đi Thiên Linh Giới đi, ta chờ ngươi trở về.
Lý Thất Dạ hôn nàng thật sâu, hôn rất sâu, hôn đến rất nóng rực, hôn như hòa tan lẫn nhau...
Lý Thất Dạ lên đường, Lý Sương Nhan các nàng đưa tiễn, nhìn thấy các nàng, Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng từ biệt, đều trở về đi, hảo hảo tu luyện, hoặc là ngày khác lên trời, ta hy vọng tiên thể của các ngươi có đột phá.
Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng ôm thiếu gia thật sâu, nói ra:
- Thiếu gia, cẩn thận!
Cuối cùng chính là Bạch Kiếm Chân cũng ôm hắn, nàng trầm mặc không nói, trên thực tế nàng cho tới nay vẫn là người ít nói.
Nhìn qua Bạch Kiếm Chân, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc của nàng, chăm chú nói ra:
- Ta cũng không nghi ngờ thiên phú của ngươi, trên thực tế, trên kiếm đạo, đương thời không ai vượt qua ngươi được, ngươi có được thiên phú tuyệt đối làm ngươi kiêu ngạo.
Bạch Kiếm Chân trầm mặc, một lời không nói, nàng giống như bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ.
- Thứ ngươi làm cho ta cảm thấy không đủ chính là, ngươi không có ý chí buông ra.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Kiếm cũng không phải vũ khí lạnh băng. Trên thực tế ngươi sau khi bước vào con đường này, ngươi nên đi cảm thụ nó. Kiếm cũng tốt, kiếm đạo cũng được, nó đều có cảm tình, nó không chỉ là sát khí trong tay ngươi đơn giản như vậy đâu.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nói thêm:
- Nếu như nói, ngươi chỉ xem nó như binh khí, bắt nó như một con đường tu luyện, ngươi chỉ có thể đứng ở đỉnh phong, cũng không đột phá cực hạn chân chính, sau đỉnh phong và cực hạn, đó là một đại đạo to lớn.
- Sau cực hạn?
Bạch Kiếm Chân nhíu mày, trong ánh mắt bắn ra hào quang không nói nên lời.
- Đúng vậy, sau cực hạn.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Kỳ thật con đường này có thể đi rất xa. Trăm ngàn năm qua, có rất ít Tiên Đế có thể cả đời chỉ chuyên tâm vào một vũ khí, từ một kiện binh khí thành đạo, cuối cùng chịu tải thiên mệnh.
- Có thể nói tổ sư Dạ Đê Tiên Đế của các ngươi là một người trong số đó.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Nhưng ta muốn cho ngươi hiểu, con đường mà Dạ Đề Tiên Đế đi cũng không phải con đường mà ngươi đi, đi con đường đó càng đi càng chật vật, cuối cùng ngươi không nói vượt qua Dạ Đề Tiên Đế, chỉ sợ muốn đạt tới cấp bậc như hắn cũng khó.
Thời điểm Lý Thất Dạ nói như vậy, không chỉ Bạch Kiếm Chân tĩnh tâm nghe, cho dù là Lý Sương Nhan các nàng cũng chăm chú lắng nghe, các nàng hiểu đây là chân lý đại đạo.
Lý Thất Dạ đang dựa vào chuyện Bạch Kiếm Chân, chỉ điểm con đường cho Bạch Kiếm Chân, mở con đường mà Bạch Kiếm Chân chưa từng mở ra, để cho Bạch Kiếm Chân đi lên con đường đại đạo chính thức.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà trêu chọc trêu chọc Bạch Kiếm Chân mái tóc, nghiêm túc nói ra:
- Ta cũng không làm thấp đi đại đạo tổ sư của ngưo, nhưng con đường Dạ Đề Tiên Đế đã đi với ngươi mà nói đi không thông. Dạ Đề Tiên Đế trảm thât tình lục dục của mình, trảm hồng trần, trảm tất cả của bản thân, làm cho chính mình đi lên con đường vô tình tuyệt nghĩa, để cho hắn độc hành trong thiên địa.
- Đây là kiếm đạo của Dạ Đề, tổn thương mình, cũng đả thương người bên cạnh mình.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Mặc dù nói, Dạ Đề Tiên Đế cũng thật sự thành Tiên Đế, nhưng mà cả đời hắn mất đi quá nhiều, hơn nữa hắn cũng làm cho rất nhiều người bên cạnh hao tổn tâm thần, làm thương hại rất nhiều người, người yêu hắn, người hắn yêu.
Bạch Kiếm Chân bắt đầu trầm mặc, nàng từ nhỏ tu luyện kiếm đạo đương nhiên biết rõ kiếm đạo của Kiếm Thần Thánh Địa là kiếm đạo thế nào.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Chính ngươi thành tựu bạo kiếm, nó đã xem như vừa đột phá, mlàkiếm đạo của Kiếm Thần Thánh Địa, hiện tại ngươi lại đi phật kiếm, vậy cũng hòa tan cảm xúc mặt trái trong kiếm đạo của ngươi, chậm rãi uốn nắn kiếm đạo của ngươi, khiến nó chính thức trở về con đường đường hoàng! Vương đạo chính thức.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ trịnh trọng nhìn qua Bạch Kiếm Chân, thập phần nghiêm túc, hết sức nghiêm túc, nói ra:
- Nhưng mà ngươi làm còn chưa đủ, tâm của ngươi, kiếm của ngươi không có mở ra, không có đi tiếp nhận đồ vật rộng rãi hơn, chỉ có tâm ngươi mở ra, ngươi mới hiểu ngoài kiếm ra còn có những vật khác, trong này không chỉ có lạnh như băng, không chỉ có thô bạo.
- Nhớ kỹ, kiếm không chỉ là một kiện binh khí, không chỉ là công cụ giét người, nó có cảm tình, chỉ khi ngươi dùng cảm tình đi cảm xúc nó. Mới có thể cảm nhận được nó tồn tại chính thức.
Nói xong lời cuối cùng. Lý Thất Dạ dặn dò một tiếng.
Bạch Kiếm Chân hít thật sâu, tạm biệt Lý Thất Dạ, trịnh trọng nói:
- Kim ngôn ngọc ngữ của công tử, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, dụng tâm đi cảm ngộ.
- Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được, bằng không ta cũng không lựa chọn ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nhìn Bạch Kiếm Chân gật gật đầu.
Bạch Kiếm Chân trầm mặc một chút, nàng há miệng muốn nói nhưng lại ngừng.
- Có lời gì, cứ nói đi, nếu ngươi lưu ở bên cạnh ta, chính là người của ta, không có quá nhiều cố kỵ.
Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, nói.
Bạch Kiếm Chân do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra:
- Tổ sư chúng ta như thế nào?
Trước kia Lý Thất Dạ đã từng đề cập tới, kết cục Dạ Đề Tiên Đế cũng không khá lắm. Vấn đề này vẫn nằm trong lòng Bạch Kiếm Chân, dù sao đây là tổ sư Kiếm Thần Thánh Địa, Tiên Đế của bọn họ.
Lý Thất Dạ nhìn qua Bạch Kiếm Chân, cười lên, chậm rãi nói ra:
- Cũng không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, nhưng mà hiện tại nói thời cơ chưa thích hợp, chỉ khi ngươi đi lên con đường đường hoàng, chính thức đi ra con đường vương giả kiếm đạo của bản thân, ta sẽ nói cho ngươi biết cũng không muộn, dù sao ta cũng không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng tới đạo tâm của ngươi hay không. Ngươi yên tâm, đến ngày đó cho dù ngươi không hỏi, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.
Lý Thất Dạ nói như vậy, Bạch Kiếm Chân yên lặng gật đầu, nàng cũng không tiếp tục theo đuổi.
- Kiếm của Dạ Đề, đả thương người, cũng tổn thương mình.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Duy cực tại đạo, hỏi tại tình, ngộ tại kiếm, chỉ như thế mới đi con đường vương giả kiếm đạo, đột phá cực hạn, một cánh cửa trước nay chưa từng có mở ra với ngươi.
Bạch Kiếm Chân gật đầu, tinh tế nhắm nháp lời Lý Thất Dạ. Mà Lý Thất Dạ nhìn thấy thần thái của nàng, trong nội tâm cũng gật gật đầu, cho tới ngày hôm nay, Bạch Kiếm Chân sẽ không đi lên con đường của Dạ Đề Tiên Đế.
Với tư cách Tiên Đế, Dạ Đề Tiên Đế đã từng tràn ngập tranh luận, đồng thời, kết cục của hắn không ai muốn đi bàn. Cũng như lời Lý Thất Dạ nói, kiếm của Dạ Đề, đả thương người, cũng tổn thương mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.