Đế Bá

Chương 1794: Tục thọ Khổng Tước Thụ




Hơn nữa Lý Thất Dạ làm thế không có ác ý, chỉ muốn mượn Vạn Thế Thụ chuẩn đoán bệnh của Khổng Tước Thụ mà thôi.
Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ lúc này mở mắt ra, nhìn Khổng Cầm Như nói ra:
- Chúng ta đi.
Nói xong tiện tay điểm một cái, "Ông" một tiếng, một cánh cửa mở ra.
Khổng Cầm Như còn chưa khôi phục tinh thần đã bị Lý Thất Dạ kéo một cái, lập tức tới nơi khác.
Bọn họ xuất hiện dưới đáy biển, là đáy biển của Khổng Tước Địa, lúc này bọn họ đi tới dưới một vách núi.
Chuyện này làm cho Khổng Cầm Như sinh ra chấn động, như thế tùy ý xuyên qua không gian, dễ dàng tập trung tọa độ như thế, đây là thủ đoạn đáng sợ và nghịch thiên cỡ nào, đáng sợ hơn chính là có thể tùy ý xuyên qua chuẩn xác mà không có chút sai lầm nào, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Trong khoảng thời gian ngắn Khổng Cầm Như cũng không biết Lý Thất Dạ cường đại cỡ nào, thủ đoạn của Lý Thất Dạ đã hoàn toàn vượt qua suy đoán của nàng.
Âm thanh "Ông" vang lên, lúc này bàn tay Lý Thất Dạ đặt lên trên vách núi, thời điểm hắn đặt bàn tay vào, đạo văn đan vào bàn tay Lý Thất Dạ, một phù văn vô cùng thâm ảo hiển hiện ra, phù văn vô cùng huyền diệu, Khổng Cầm Như dù là thiên tài nhưng xem thế nào cũng không hiểu.
Khi một phù văn hiển hiện. Phù văn cuối cùng "Ông" một tiếng, thời điểm này các phù văn đan vào nhau, hóa thành một cánh cửa.
Khổng Cầm Như còn chưa phục hồi tinh thần lại, Lý Thất Dạ thoáng cái đã kéo nàng đi vào, trong nháy mắt bọn họ đã tiến vào thế giới khác.
Thời điểm đi tới thế giới khác, Khổng Cầm Như ngây ngốc trong thời gian ngắn.
Ở chỗ này không gian rộng lớn. Dường như nơi này là một thế giới khác, phóng nhãn nhìn chung quanh không thấy điểm cuối của thế giới này.
Ở chỗ này một cự long từ trên cao đổ xuống, thiên hình vạn trạng, có nằm đó, có bay thẳng xuống, có quanh co khúc khuỷu... Trên thực tế thời điểm nhìn cẩn thận thì đây không phải cự long, mà là một rễ cây thô to. Đây là rễ cây của Khổng Tước Địa.
Nhưng mà không chỉ có như thế. Những rễ cây giống như cự long này thật sự quá mức thô to. Có một ít rễ cây đang dính bùn đất to như núi, có một ít rễ cây có thể nhìn thấy thác nước từ trên đó chảy xuống.
Thời điểm nhìn lên cao, nhìn lên không trung chẳng khác gì nhìn thấy ánh sao lấp lánh, vô số ánh sao đang tỏa hào quang sáng ngời.
- Đây là rễ Khổng Tước Thụ?
Nhìn cảnh trước mặt, Khổng Cầm Như cũng phải giật mình thất thần.
Trên thực tế sau khi thụ tổ tọa hóa biến thành cây cối, nhưng mà thế giới rễ cây như thế này không ai có thể nhìn thấy cả.
Bởi vì bộ rễ chính là căn bản của thụ tổ, nếu như bộ rễ bị hao tổn sẽ khiến nơi thụ tổ mở ra bị hao tổn.
- Đừng chỉ nhìn thấy giới này thần kỳ
Lý Thất Dạ lãnh đạm nói:
- Đây đã là khô héo, nơi này đã tiếp cận khô cạn, nếu không sẽ càng tráng lệ hơn nữa.
Lý Thất Dạ vừa nhắc nhở như vậy, Khổng Cầm Như phải nhìn kỹ, vào thời điểm này mới phát hiện những rễ cây vừa thô vừa to này đã tiếp cận tử vong, có những rễ cây đã khô héo, nếu như toàn bộ rễ cây nơi này khô héo, như vậy cả gốc Khổng Tước Thụ sẽ tử vong.
Lý Thất Dạ hành tẩu trên những rễ cây vừa thô vừa to này, quan sát tình huống mỗi rễ cây, đối với hắn mà nói vào lúc tối trọng yếu hắn phải chém không ít rễ cây.
Khổng Cầm Như đi sát bên người Lý Thất Dạ, nàng không phải dược sư, đối với thụ tổ phản tổ càng thêm khó hiểu, nàng chỉ có thể đi theo bên người Lý Thất Dạ mà thôi, chỉ cần Lý Thất Dạ cần nàng thì nàng sẽ đến.
Lý Thất Dạ trải qua cẩn thận quan sát và đánh giá, hắn đứng trên rễ chính, rễ chính cực kỳ to lớn, lớn như một ngọn núi khổng lồ.
Lúc này Lý Thất Dạ thả Tham Tổ, Tiên Thương Thược Dược, Thập Nhị Biến Long Tàm Trùng Hồn Thảo...
- Thập, thập, Thập Nhị Biến Long Tàm Trùng Hồn Thảo...
Khi thấy một chân long bay lượn chung quanh, đó là Long Tàm Trùng Hồn Thảo đang gào rú, Khổng Cầm Như thoáng cái cà lăm, không biết nên nói cái gì nữa.
Long Tàm Trùng Hồn Thảo trải qua không ngừng tu luyện, trọng yếu nhất là, nó hấp thu rất nhiều thứ tốt, nói thí dụ như năm rễ cây của tham tiên, lại như Thái Nhất Sinh Thủy.
Nhìn qua Tham Tổ, nhìn qua Tiên Thương Thược Dược, Khổng Cầm Như thoáng cái chấn động, toàn bộ là tiên thảo, không, là tồn tại tiên thảo, đồ vật như thế Cẩm Tú Cốc đều không có, trên thực tế phóng nhãn cả Thiên Linh Giới, môn phái truyền thừa có tiên thảo càng rải rác không có mấy, chớ nói chi là tồn tại tiên thảo.
- Những thứ này, những thứ này...
Khổng Cầm Như nói chuyện cà lăm, không nói nên lời
Vào thời điểm này Khổng Cầm Như mới chính thức hiểu lời của Lý Thất Dạ nói, Lý Thất Dạ từng nói qua, thứ hắn muốn nàng không thể cấp cho, lúc ấy không có nghĩ nhiều, bây giờ nhìn qua những vật trước mắt, nàng không thể không thừa nhận, chỉ sợ Lý Thất Dạ muốn đồ vật thì trên đời này không ai cấp nổi, không có mấy môn phái truyền thừa có thể cấp nổi.
Tùy thân mang theo nhiều tiên thảo như thế, còn có thứ gì khiến hắn động tâm?
Thứ như Long Tàm Trùng Hồn Thảo này, trước đó Khổng Cầm Như không chỉ chưa từng gặp qua, cho dù nghe cũng chưa nghe qua.
- Tốt, đều nghe kỹ cho ta.
Nhìn qua dám tiên thảo vui sướng, Lý Thất Dạ vỗ vỗ tay, nói ra:
- Hiện tại cho các ngươi một nhiệm vụ, vào rễ chính đi, rót tinh hoa và sinh mệnh lực vào.
- Đây là cây tổ rễ chính nha.
Nhìn thấy rễ chính cực lớn, Tham Tổ cũng không cảm khái một tiếng, nhìn kỹ một phen, nói ra:
- Thụ tổ này phải chết, muốn cứu sống nó không dễ dàng đâu, cần rất nhiều tinh hoa.
- Yên tâm đi, chỗ tốt không ít cho các ngươi, ra sức cho ta.
Lý Thất Dạ nhìn đám Tham Tổ phân phó nói ra.
- Đang chờ những lời này.
Nghe được Lý Thất Dạ nói lời này, Tham Tổ cũng hoan hô, thoáng cái vọt tới rễ chính, rễ cây của chúng đâm vào rễ chính của Khổng Tước Thụ.
Đối với Tham Tổ chúng mà nói, nếu như muốn chúng nó tục mệnh cho Khổng Tước Thụ vậy quá khó khăn, cái giá lớn cũng quá lớn, nhưng mà Lý Thất Dạ có Thái Nhất Sinh Thủy, thứ này với chúng mà nói là bảo vật.
- Có thể thành công sao?
Nhìn thấy Tham Tổ đâm vào rễ chính Khổng Tước Thụ, Khổng Cầm Như hỏi.
Lý Thất Dạ cười lên, lắc đầu, nói ra:
- Tục thọ cho tồn tại như thụ tổ đâu phải chuyện đơn giản, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, trước hết để cho Khổng Tước Thụ khôi phục một chút nguyên khí, sau đó mới có thể thi triển thủ đoạn tiếp theo.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua những rễ cây vừa thô vừa rậm rạp này, nói ra:
- Đợi Khổng Tước Thụ khôi phục chút nguyên khí thì chém đi rất nhiều rễ cây, bằng không thì nó sẽ chết rất thảm.
- Có thể làm sao?
Khổng Cầm Như cũng lo lắng nói ra. Đối với Khổng Tước Thụ mà nói, chém rễ cây là tổn thương lớn, nói như vậy nó sẽ phản kích. Mặc dù nói hiện tại Khổng Tước Thụ đã sắp chết, nhưng cũng là tồn tại cấp thụ tổ, cho dù sắp chết cũng dễ dàng đánh chết Thần Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.