Đế Bá

Chương 187: Thần linh (1)




Thấy hắn tham tài như thế, đừng nói là Lý Thất Dạ, cho dù là sư phụ Mạc hộ pháp của hắn đều trừng hắn một cái, nhưng mà, trong lòng của hắn cũng vui sướng, Nam Hoài Nhân là đồ đệ của hắn, tương lai rất có tiền đồ, hắn làm sư phụ cũng cao hứng.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ nhìn Cổ Thiết Thủ nói ra:
- Trưởng lão, thọ huyết, thú tủy nhập kho, một nửa nhập kho, còn lại một nửa làm phần thưởng cho đệ tử có công lao, dùng công luận thưởng!
- Đại sư huynh vạn tuế --
Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, đệ tử ở đây hoan hô, cho dù là đường chủ hộ pháp cũng tươi cười, Lý Thất Dạ mang những thứ này về, thứ tốt không ít...
Cổ Thiết Thủ cũng đáp ứng Lý Thất Dạ, chủ trì luận công ban thưởng, mà Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan thì lưu bên ngoài.
- Việc này không thuận?
Lý Sương Nhan nhìn qua Lý Thất Dạ, cuối cùng ôn nhu hiếm có hỏi thăm. Tuy Lý Thất Dạ vẫn làm ra bộ dáng tươi cười, nhưng mà Lý Sương Nhan vẫn đi theo Lý Thất Dạ đã nhìn ra hắn tịch mịch.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi, không nói cái gì, chuyện này cho dù là Lý Sương Nhan hay là Cửu Thánh Yêu Môn cũng không thể giúp hắn, hắn phải dựa vào chính mình.
Lý Thất Dạ không nói, Lý Sương Nhan cũng không hỏi, cuối cùng nàng nói ra:
- Gần đây Ma Bối Lĩnh xảy ra không ít chuyện, có thể nói là gió tanh mưa máu.
- Ngươi đi ra ngoài?
Lý Thất Dạ ngoài ý muốn, nói ra.
Lý Sương Nhan gật gật đầu, nói ra:
- Ta đi ra ngoài lịch luyện một phen, có chút cảm ngộ về trận pháp, muốn mài hợp chúng, mượn trận pháp năng cao uy lực sát phạt.
Thiên phú của Lý Sương Nhan có thể nói là không thể bắt bẻ, nàng yếu nhất là sát phạt, lực sát thương không đủ, nàng đặt tâm tư vào trận pháp, vẫn tính toán công thức trận pháp, cũng làm nàng suy yếu tu hành thức thuật.
- Cũng thế, như vậy đi, tàn trận trong tay của ngươi ta sẽ giúp ngươi, ngươi bóc trận pháp ra, tự thành một khối, không khác gì đồ tiên đế trận, xem như thành sát trận của ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn Lý Sương Nhan nói ra.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, Lý Sương Nhan cũng tươi cười. Lần này đi ra ngoài mạo hiểm ma luyện, tuy có Ngưu Phấn cầm bức họa tiên đế đi theo nàng, nhưng nàng đi vẫn là nơi hung hiểm không nhỏ, đương nhiên có trả giá cũng có thu hoạch. Trừ thu hoạch trận pháp ra, nàng cũng có lĩnh ngộ cao hơn về vô cấu thể.
- Tội gì xoắn xuýt ở phương diện trận pháp chứ.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Dùng thiên phú của ngươi, có thể đi rất xa rất xa trên con đường tu hành, ngươi cũng đừng quá phí tâm huyết vào trận pháp...
Thiên phú của Lý Sương Nhan không có bắt bẻ, nếu như nàng đặt toàn bộ tâm huyết vào tu hành, đạo tâm của nàng sợ rằng còn cao hơn hiện tại, nhưng mà nàng hết lần này tới lần khác lại đặt tâm huyết vào trận pháp. Trên thực tế Cửu Thánh Yêu Môn căn bản không am hiểu trận pháp, Cửu Thánh Yêu Môn sở tu trận pháp cũng chỉ là trận tổ bản thiếu!
Hành vi này của Lý Sương Nhan, người khác xem ra đúng là không làm chuyện đàng hoàng, có chút lãng phí thiên phú bản thân.
- Tu đạo dài đằng đẵng, kiên trì đi lên, đây là đúng vậy, nhưng nói như thế nào cũng phỉa có chút yêu thích của mình, nếu như không có yêu thích của bản thân, vậy chẳng phải không có ý nghĩa sao?
Lý Sương Nhan khó được lộ ra tư thái thiếu nữ, Lý Thất Dạ nhìn qua thấy nàng rất mê người.
Lý Thất Dạ cười lên, hắn lắc đầu, hắn cũng không có phản đối Lý Sương Nhan mê muội trận pháp, bất luận nói như thế nào, hắn cũng không thể cướp đoạt yêu thích của người ta.
- Nghe nói Thanh Huyền quốc gia cổ Thanh Huyền thiên tử đến.
Lý Sương Nhan đi ra ngoài một chuyến, thăm dò được một ít tin tức, nói:
- Theo ta thấy, Thanh Huyền quốc gia cổ có không ít đại nhân vajatj tới, nhưng rất ít xuất hiện. Nghe nói bọn họ tới đây vì bảo vật cổ xưa.
- Thanh Huyền quốc gia cổ.
Nghe được Lý Sương Nhan nói thế, Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Bảo vật? Vì tìm bảo vật, bọn họ là phúc là họa còn khó nói. Thanh Huyền quốc gia cổ tuy không dậy nổi, có nhiều thứ không phải bọn họ có thể nuốt trôi.
Lý Thất Dạ nói như vậy, Lý Sương Nhan động dung, không hề nghi ngờ, Lý Thất Dạ rõ nơi này như lòng bàn tay, điều này thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng Ma Bối Lĩnh một trăm năm mới mở một lần, Lý Thất Dạ lúc này mới bao nhiêu tuổi?
- Ngươi đã tới Ma Bối Lĩnh sao?
Lý Sương Nhan cũng tò mò hỏi.
Lý Thất Dạ nhìn Lý Sương Nhan, nói ra:
- Chưa từng tới không thể không biết sao? Minh Nhân tiên đế báo mộng ta, ta không thể hiểu Ma Bối Lĩnh sao?
Đối với lý do thoái thác này, Lý Sương Nhan lườm hắn một cái, tư thái tiểu nữ nhân không mất đi nét vũ mị, cái gì tổ sư báo mộng, nàng căn bản không tin. Nhưng trên thực tế, trừ tổ sư báo mộng, dường như không còn giải thích nào khác!
- Mặt khác còn có tin tức gì không?
Đối với Thanh Huyền quốc gia cổ, Lý Thất Dạ không để trong lòng, Thanh Huyền quốc gia cổ tuy cường đại, có thể vượt qua Phi Tiên Giáo sao? Có thể so ra mà vượt Trấn Thiên Hải Thành sao? Cường đại hơn nữa hắn đã gặp qua!
- Tạm thời Ma Bối Lĩnh tuy các phái có chút xung đột, nhưng mà như Thanh Huyền quốc gia cổ thì không có bao nhiêu xung đột, các phái không dám đi tranh đoạt đồ của bọn họ.
Lý Sương Nhan nói:
- Chỉ sợ tin tức khác với ngươi mà nói chẳng là gì, nhưng mà Thánh Huyền thiên tử độc thân chém giết thọ tinh mười lăm vạn năm, nếu như giống Giang Tả Hầu có Hiền Vương Lục Đãng Trận bảo hộ. Nghe nói Nam Thiên Hào gặp được một cây Ngân Thụ Phong Thảo gần một trăm năm mươi vạn năm.
Nam Thiên Hào vận khí tốt, vốn có được một khối thánh đồng, sau đó lại gặp được một cây Ngân Thụ Phong Thảo một trăm năm mươi vạn năm.
- Tiểu tử này trong tay khẳng định có bảo vật, có thể tầm bảo vật, bằng không thì Ngân Thụ Phong Thảo hơn trăm vạn năm có thể dễ gặp vậy sao?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra.
- Chuyện này không được biết, nhưng mà nghe nói gốc Ngân Thụ Phong Thảo này hắn không chiếm được, bị một con cóc ăn tươi, hiện tại cả Ma Bối Lĩnh đều đang tìm con cóc này!
Lý Sương Nhan nói ra.
Ngân Thụ Phong Thảo hơn trăm vạn năm, đây là bảo vật vô giá, cho dù là con cóc ăn tươi, chỉ cần bắt được nó, cũng có thể luyện ra nước thuốc.
- Một con cóc ăn tươi Ngân Thụ Phong Thảo một trăm năm mươi vạn năm?
Vừa nghe tin tức này, Lý Thất Dạ động dung, hỏi:
- Đây là con cóc thế nào?
- Chuyện này không rõ ràng, có nghe nói không bắt được, tốc độ nó rất nhanh.
Lý Sương Nhan lắc đầu, nàng cũng kỳ quái, Lý Thất Dạ không quan tâm thảo dược hơn trăm vạn năm, huống chi còn là Ngân Thụ Phong Thảo! Hoặc là nói là con cóc kia?
- Đi, chúng ta đi ra ngoài một chuyến, gọi Ngưu Phấn!
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, trầm giọng nói. Con cóc này gọi một đoạn trí nhớ của hắn, chính là con cóc đào tẩu trong tay hắn năm đó.
Lý Sương Nhan động dung, thời điểm này nàng nghĩ tới không phải là Ngân Thụ Phong Thảo, mà là con cóc kia! Lý Thất Dạ xem thảo dược trăm vạn năm tuổi như rác rưởi, vậy có ý nghĩa con cốc có lai lịch kinh thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.