Đế Bá

Chương 1893: Khiển trách




- Ta, ta, ta...
Trương Bách Đồ bị dọa sợ rồi, hắn cũng không ngờ Lý Thất Dạ lại nhìn ra được, hắn trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào.
Hồng Ngọc Kiều tiếp lời, trầm giọng nói:
- Việc này không thể trách Trương sư huynh, đây là chuyện Động Đình hồ quyết định, không quan hệ với Trương sư huynh.
Nghe được câu này, Lý Thất Dạ mới chậm rãi nhìn qua Hồng Ngọc Kiều, cười lên, nói ra:
- Lời này mới giống như người một nhà.
Hồng Ngọc Kiều hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
- Tôn giá, việc này không phải chuyện đùa, hy vọng tôn giá có thể nói rõ chuyện này, nếu không, chỉ sợ sẽ làm cho Hải Yêu tại Long Yêu Hải cừu thị Động Đình hồ, khi đó Động Đình hồ sẽ đứng ở mặt đối lập với thế nhân!
- Đứng ở mặt đối lập với thế nhân?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Chuyện này chưa từng có bao giờ. Ngươi giết năm ba mươi người của hắn, hắn sẽ thù hận không đội trời chung với ngươi, ngươi giết hàng tỉ người của hắn, hắn sẽ kẹp cái đuôi lại làm người. Người không phục đã là xương khô trên mặt đất rồi.
Nói đến đây hai mắt Lý Thất Dạ phát lạnh, chậm rãi nói:
- Ta là người không phải rất đồng ý dùng vũ lực ức hiếp kẻ yếu, cũng không muốn người bên cạnh làm xằng làm bậy. Nhưng mà phải nhớ kỹ, ai dám động đao với ngươi, ai dám động đao với người bên cạnh ngươi, mặc kệ hắn là nhỏ yếu hay cường đại, đều giết đi cho ta, trước giết đối phương, bàn công lý sau! Chỉ có ngươi dùng máu tươi để nói chuyện, người khác mới biết rõ điểm mấu chốt của ngươi ở nơi nào, nếu không, ủy khuất cầu toàn, người khác sẽ nghĩ ngươi dễ khi dễ, sẽ lấn ngươi, sẽ cho người Thiên Linh Giới thấy Nhân tộc chỉ là con kiến hôi mà thôi.
- Đáng tiếc, các ngươi không có chút nhiệt huyết của tổ tiên mình, không có lĩnh hộ sát phạt của tổ tiên!
Nói đến đây Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn qua Hồng Ngọc Kiều, nhàn nhạt nói:
- Hoặc là đối với các ngươi mà nói. Vì phủi sạch quan hệ có thể mang Trương Bách Đồ ra hi sinh, hoặc là có thể không muốn Bách Thánh Đường. Chỉ cần lợi ích Động Đình hồ các ngươi vĩnh tồn, đối với các ngươi mà nói, đối với Động Đình hồ mà nói, tất cả đều có thể đàm phán.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, trong nội tâm Trương Bách Đồ chấn động. "Phải nhớ kỹ, ai dám động đao với ngươi, ai dám động đao với người bên cạnh ngươi, mặc kệ hắn là nhỏ yếu hay cường đại, đều giết đi cho ta, trước giết đối phương, bàn công lý sau! Chỉ có ngươi dùng máu tươi để nói chuyện, người khác mới biết rõ điểm mấu chốt của ngươi ở nơi nào". Một câu này làm rung động tâm linh của Trương Bách Đồ!
- Chúng ta cũng không có ý này.
Hồng Ngọc Kiều bị Lý Thất Dạ nói thế thì không đáp lời được, nhưng vẫn không nhịn được nói:
- Chúng ta thực sự không phải muốn bắt Trương sư huynh đi làm bia đỡ, chúng ta chỉ hi vọng làm rõ chân tướng, để tránh bị người ta hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, tự giễu, nhàn nhạt nói:
- Hiểu lầm thì như thế nào? Thiết Lân Tông tính toán là cái gì, ngoại nhân tính toán là cái gì? Ai cần bọn chúng hiểu rõ? Bọn chúng hiểu rõ thì thế nào, không hiểu rõ thì thế nào? Ngay cả anh linh tổ tông cũng không thể thủ hộ, ngay cả nhiệt huyết của tổ tiên cũng quên mất, lại đi bàn hiểu lầm với người ngoài. Đầu óc đám lão già Động Đình hồ thế hệ này bị cháy hỏng rồi!
- Tôn giá, ta hy vọng ngươi nên chú ý ngôn từ, Động Đình hồ có nguyên tắc của mình, chuyện chúng ta nên làm, chúng ta sẽ đi làm.
Hồng Ngọc Kiều cũng không cam lòng yếu thế nói:
- Tôn giá cứu Trương sư huynh, Động Đình hồ cảm kích, nhưng mà tôn giá nếu ô nhục Động Đình hồ, vậy chớ trách ta không khách khí!
- Sư muội --
Lúc này Trương Bách Đồ sợ hãi nhảy dựng lên, kéo Hồng Ngọc Kiều ra, nói:
- Sư muội, ngươi cũng hiểu chân tướng rồi, nên đi báo cáo với chưởng môn đi!
Nói xong hắn nháy mắt với Hồng Ngọc Kiều.
Trương Bách Đồ cũng không hy vọng Hồng Ngọc Kiều đánh nhau với Lý Thất Dạ, nếu như Hồng Ngọc Kiều động thủ với Lý Thất Dạ, chỉ sợ kết cục không khác gì đám người Thiết Lân Tông, thoáng cái bị Lý Thất Dạ nghiền chết!
- Bách Đồ --
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:
- Không nên ở trước mặt ta làm ra chuyện mờ ám gì đó. Nếu như ta muốn giết nàng, còn chưa tới phiên nàng nói chuyện trước mặt ta. Nếu như ta muốn khó xử Động Đình hồ, cũng không cần ngồi ở chỗ này.
Bị Lý Thất Dạ một câu nói toạc ra, Trương Bách Đồ đành phải ngượng ngùng buông tay, hắn gượng cười, nói:
- Công tử, sư muội nàng cũng không có buồn nôn, nàng chỉ sốt ruột giữ gìn Động Đình hồ mà thôi.
- Nếu như ta khó chịu với nàng, còn có thể để nàng nói chuyện ở đây sao?
Lý Thất Dạ chỉ lườm Trương Bách Đồ, Trương Bách Đồ cười khan một tiếng, không dám nói nữa.
Lý Thất Dạ nhìn qua Hồng Ngọc Kiều, nhàn nhạt nói:
- Người là ta giết, Động Đình hồ các ngươi thích phủi sạch quan hệ, cứ nói ra là được. Trở về nói cho đám lão già Động Đình hồ bị cháy hỏng đầu óc, đừng cả ngày tầm nhìn hạn hẹp, đưa ánh mắt nhìn qua một mẫu ba phần đất đó nữa! Vì chút lợi ích cực nhỏ này, ngay cả tổ tông của mình là ai, ngay cả dòng họ mình là gì cũng quên đi mất!
- Ngươi --
Hồng Ngọc Kiều nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, dù sao bị người ta chỉ vào mũi của mình chửi trưởng bối, chuyện như thế ai cũng không nuốt trôi.
- Sư muội, mau đi đi, chưởng môn đang chờ tin tức của sư muội đấy.
Trương Bách Đồ vội vàng kéo Hồng Ngọc Kiều, ý bảo nàng đi mau.
Hồng Ngọc Kiều thật vất vả nuốt cục tức này xuống, nàng chỉ lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngươi thích giương oai hay không ta không can thiệp, nhưng mà nếu như ngươi lại nhục nhã Động Đình hồ, ta sẽ tính sổ với ngươi.
Lý Thất Dạ căn bản không quan tâm Hồng Ngọc Kiều, rủ mắt xuống uống rượu.
Cuối cùng nhất Hồng Ngọc Kiều căm giận bất bình rời khỏi, nếu như không phải Trương Bách Đồ kéo nàng, nàng nhất định sẽ giáo lĩnh kẻ cuồng vọng tự đại này!
Sau khi Hồng Ngọc Kiều rời khỏi, Trương Bách Đồ xấu hổ, hắn chỉ chà xát tay, cười khan một tiếng, nói ra:
- Công tử, Hồng sư muội làm người rất tốt, chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.
Mặc dù nói tổ tiên có oán khí với nhau, nhưng mà thế hệ này ở chung vẫn có thể, đặc biệt là Hồng Ngọc Kiều, sư huynh muội gần đây đều có vãng lai, hắn cũng không thể nhìn Hồng Ngọc Kiều đi chịu chết.
Nghe Trương Bách Đồ nói thế, Lý Thất Dạ chỉ cười mà không nói thêm cái gì.
Qua hồi lâu sau, Lý Thất Dạ cuối cùng nhìn qua cự long sơn mạch mông lung, giao tiền sau đó nhìn Trương Bách Đồ nói ra:
- Đi thôi, chúng ta đi thành Thải Hồng.
Lý Thất Dạ cùng Trương Bách Đồ rời khỏi khách sạn, đi lên cửa ra vào. Trên thành Thải Hồng, muốn vào phải đi qua cửa này, nếu không đi cửa này, bất luận là ai muốn vào thành Thải Hồn cũng vĩnh viễn không vào được.
Thời điểm Lý Thất Dạ cùng Trương Bách Đồ đi tới cửa vào, bầu trời đột nhiên tối sầm, vòm trời bị thứ vô cùng lớn che phủ, thứ này rất khó hình dung, đó là một chiếc thuyền, nửa chiếc thuyền ẩn giấu trong mây, làm cho không ngươi nào nhìn thấy rõ diện mục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.