Đế Bá

Chương 1899: Trương Bách Đồ ngộ đạo




- Khá lắm, chớ nói đùa với ta.
Cuối cùng lão giả dùng giọng nói trầm thấp chỉ hắn nghe được..
Lý Thất Dạ mang theo Trương Bách Đồ đi vào Thính Long Cốc, Trương Bách Đồ cũng lần đầu tiên đi vào Thính Long Cốc, tuy hắn lúc trước có biết Thính Long Cốc, nhưng mà hắn không trả nổi tiền vào cốc.
- Thính Long Cốc thật có chân long cốt, tiên long phù sao?
Đi vào trong cốc, Trương Bách Đồ cũng không khỏi tò mò hỏi. Trong mắt hắn Lý Thất Dạ là cao nhân.
- Những thứ này ngươi không nên nghĩ nhiều.
Lý Thất Dạ tươi cười thỏa mãn, nói ra:
- Những thứ này cũng tốt. Không có cũng được, ngươi không có duyên.
Trương Bách Đồ yên lặng gật đầu. Hắn đương nhiên không dám hy vọng xa vời, đối với hắn mà nói, nếu như hắn có thể ngộ ra công pháp Trương gia thì hắn đã cảm thấy mỹ mãn, về phần chân long cốt, tiên long phù thứ gì đó, đó là vô thượng tiên vật, loại vật này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, thứ này với hắn mà nói quá xa xôi.
Thính Long Cốc cảnh sắc tú lệ, cả Thính Long Cốc rất lớn, khắp nơi đều là cảnh đẹp, ở chỗ này, sườn đồi hùng tráng, thác cảnh thanh tú, xào xạc dễ nghe...
Lý Thất Dạ cùng Trương Bách Đồ hai người bọn họ đi vào Thính Long Cốc, rất nhiều nơi đều có thể nhìn thấy tu sĩ. Ở chỗ này có tu sĩ là ngồi trên sườn đồi, hấp thu hà khí; cũng có tu sĩ đang trầm ngâm dưới thác nước. Lắng nghe tiếng nước; còn có tu sĩ đang ngồi trong rừng, muốn nghe tiếng của rừng cây...
Tuy mười miếng Thánh Hoàng tinh bích đối với rất nhiều tu sĩ mà nói không phải số lượng nhỏ. Nhưng mà đối với tu sĩ có thực lực mà nói, đối với tu sĩ xuất thân đại giáo mà nói, bọn họ đều nguyện ý thử một lần, ai không muốn hiểu ra đại đạo?
Huống chi đối với những cường giả lâm vào bình cảnh mà nói, bọn họ cần một lần đại triệt đại ngộ.
Vẫn có đồn đãi nói, tại Thính Long Cốc có tiếng long ngâm, thậm chí có người nói Thính Long Cốc có chân long lẩm bẩm, hơn nữa truyền thuyết này cũng thực sự không phải là không có lửa thì sao có khói, từng có cường giả tại Thính Long Cốc ngộ đạo thì từng nói trong Thính Long Cốc thật có tiếng long ngâm.
Cũng bởi vì như thế, rất nhiều tu sĩ thậm chí nghĩ đến Thính Long Cốc đụng vận khí. Nói không chừng mình có thể đạt được kỳ ngộ như vậy.
Lý Thất Dạ mang theo Trương Bách Đồ bay qua sơn lĩnh, tiến nhanh vào trong, đi tới nơi cần tới.
- Công tử trước kia đã tới đây sao?
Thấy Lý Thất Dạ hết sức quen thuộc, Trương Bách Đồ cũng nhịn không được tò mò hỏi.
Nghe Trương Bách Đồ hỏi, Lý Thất Dạ cũng chỉ là cười mà thôi, không có trả lời.
Đám người Lý Thất Dạ đi trên đường, gặp được không ít tu sĩ, cũng có rất nhiều tu sĩ không có thu hoahcj gì, càng không ngừng đổi địa phương.
- Ơ, đây không phải Trương Bách Đồ sao?
Tại trên đường, gặp được một ít tu sĩ nhận ra Trương Bách Đồ, những tu sĩ này đa số là tu sĩ ở gần Động Đình hồ.
Trương Bách Đồ đã từng bái nhập rất nhiều môn phái, nhưng mà không có thu hoạch gì, cho nên, không ít tu sĩ đặc biệt gần Động Đình hồ cũng biết có Trương Bách Đồ người này.
- Trương Bách Đồ, ngươi cũng tới Thính Long Cốc nghe long ngâm sao?
Có tu sĩ cười lắc đầu, nói ra:
- Theo ta thấy ngươi nên tích góp mua quan tài đi, như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều a, ngươi đã bái không ít môn phái, đều không thu hoạch được gì, chẳng lẽ tại Thính Long Cốc ngươi sẽ có thu hoạch hay sao?
Cũng có tu sĩ nhìn qua Lý Thất Dạ bên người Trương Bách Đồ, cũng vừa cười vừa nói:
- Thật không nghĩ tới, Trương Bách Đồ ngươi cũng có ngày làm gương sáng cho người khác, vậy mà cũng thu đồ đệ. Ơ, tiểu hài tử, bái sư chính là đại sự cả đời, cũng đừng qua loa, một khi bái sai thì ân hận cả đời.
Những tu sĩ này nhận ra Trương Bách Đồ, đa số là mở miệng châm chọc, cũng có người hảo tâm, cũng có người trêu chọc Lý Thất Dạ.
Trương Bách Đồ trầm mặc, một lời không nói, hắn chỉ đi theo sau lưng Lý Thất Dạ tiến lên mà thôi, tất cả lời trào phúng này hắn đã nghe quen, đã sớm chết lặng, thậm chí lời khó nghe hơn hắn đã nghe qua rồi.
Đi thật lâu, tới nơi tương đối ít người, Trương Bách Đồ thấp giọng nói:
- Là ta làm ô danh của công tử...
Trương Bách Đồ vẫn chưa nói xong, Lý Thất Dạ chỉ khoát khoát tay, vô tình nói ra:
- Lời của con kiến hôi, không nên đặt trong lòng.
Trương Bách Đồ không nói thêm gì nữa, yên lặng theo sát sau lưng Lý Thất Dạ.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ mang theo Trương Bách Đồ đi vào trong một đám cây cối, những cây cối này phiến lá tươi tốt, thời điểm gió nhẹ thổi qua, từng âm thanh sào sạt vang lên, hình như là khúc nhạc hòa tấu.
Lý Thất Dạ đi một vòng quanh, cuối cùng nhất Lý Thất Dạ dừng lại trước một gốc cây sắp chết héo, Lý Thất Dạ cẩn thận dò xét gốc cây già này, gật gật đầu, nói ra:
- Ngay ở chỗ này.
Sau đó phân phó Trương Bách Đồ nói ra:
- Ngồi lưng tựa cây, thủ tâm thần, bế giác quan thứ sáu, cảm thụ luật động của nó, nhớ kỹ, trọng yếu nhất là phải tâm bình tĩnh, chỉ cần tâm bình tĩnh thì ngươi sẽ cảm nhận được sự tồn tại của nó.s
Trương Bách Đồ hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu, cuối cùng hắn ngồi vững dưới gốc cây già, lưng tựa cây, nhắm mắt lại, bế giác quan thứ sáu, bắt đầu đi cảm thụ.
Lý Thất Dạ nhìn qua Trương Bách Đồ trong chốc lát, sau đó vô thanh vô tức rời khỏi, đồng thời hắn tiện tay vẽ một vòng trong rừng cây.
Trương Bách Đồ nhắm mắt trầm ngâm, muốn cảm thụ từng gốc cây này, thời gian trôi qua từng chút, nhưng mà không có chút động tĩnh nào cả, ngay từ đầu Trương Bách Đồ còn bảo trì bình thản, nhưng mà thời gian càng ngày càng lâu, Trương Bách Đồ hơi thiếu kiên nhẫn, bắt đầu thở gấp.
- Nhớ kỹ, phải có tâm bình tĩnh, tâm bình tĩnh thì nó tồn tại, ngươi là hậu nhân Trương gia, đây là đồ vật ngươi nên được, nên vững vàng, phải có kiên nhẫn.
Đứng ở đàng xa, Lý Thất Dạ nhìn tất cả vào trong mắt nói ra.
Lý Thất Dạ nói câu này giống như an tâm hoàn, làm cho Trương Bách Đồ vốn xao động trở nên bình tĩnh lại, Trương Bách Đồ lại hô hấp vững vằng, bắt đầu cảm ngộ.
Trương Bách Đồ ngồi dưới gốc cây, yên lặng lắng nghe, bắt đầu nhập định.
- Đây không phải là Trương Bách Đồ sao? Hắn cũng muốn đến ngộ đạo.
Có tu sĩ nhận ra Trương Bách Đồ đi ngang qua, từ xa nhìn thấy Trương Bách Đồ ngồi dưới tàng cây ngộ đạo, vừa cười vừa nói.
- Chỉ bằng hắn cũng muốn tới nơi này ngộ đạo? Đó quả thật là chuyện hoang đường viễn vông.
Cũng có tu sĩ khinh thường nói.
Nhưng có đồng bạn lại trêu chọc, nói:
- Không thể nói thế, mọi người đều nói, chỉ cần trải qua thất bại mới có thể thành công, thành công trải qua từ giáo huấn và thất bại mà tổng kết ra, Trương Bách Đồ bái trăm môn làm sư, không thu hoạch được gì, nói không chừng hắn đau đớn phát hiện ra, đã tích lũy kinh nghiệm. Đi, chúng ta qua xem đi, xem hắn thể ngộ như thế nào.
Tuy một ít tu sĩ chẳng thèm ngó tới Trương Bách Đồ, nhưng mà cũng có tu sĩ bởi vì không có chút kỳ ngộ nào, trong nội tâm bực bội, vừa vặn muốn đùa giỡn Trương Bách Đồ để giải buồn. Trong mắt bọn họ xem ra, Trương Bách Đồ chỉ là lão phế vật mà thôi, bọn họ muốn lăng nhục thế nào cũng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.