Đế Bá

Chương 1902: Đạo có sở thành




Lý Thất Dạ chỉ gật gật đầu, nhận đại lễ của Trương Bách Đồ.
- Chúc mừng sư huynh, sư huynh một ngày đại triệt đại ngộ, tiền đồ vô lượng.
Hồng Ngọc Kiều cũng cảm thấy cao hứng thay Trương Bách Đồ, hắn rốt cục có thể đi ra một bước này, sau này chắc chắn có thành tựu khó lường.
- Sư muội khen nhầm, ta chỉ hơi ngộ đạo mà thôi, tiền đồ vô lượng, xấu hổ không dám nhận.
Trương Bách Đồ vội vàng khiêm tốn. Mặc dù là như thế, trong nội tâm Trương Bách Đồ thập phần hưng phấn, bởi vì hắn xem ra. Tìm hiểu đại đạo cũng chỉ có thiên tài mới đi tới bước này. Về phần tu sĩ bình thường rất khó đạt tới bước này, về phần người đần như hắn càng không có khả năng.
Cho dù hắn có được công pháp tu luyện, hắn đều tu luyện không tốt, về phần tìm hiểu đại đạo thì nghĩ cũng không dám nghĩ, đây căn bản là chuyện không có khả năng. Nhưng mà hôm nay hắn thậm chí có cảm giác thể hồ quán đỉnh, có cảm giác đại triệt đại ngộ, vào lúc này như có đại đạo bày ra trước mặt hắn.
Người biết rõ Trương Bách Đồ không không dám tin nhìn qua Trương Bách Đồ, bởi vì bọn họ nghe qua tên Trương Bách Đồ, bái trăm môn phái nhưng học không được gì, tất cả mọi người nói Trương Bách Đồ đã ngốc tới mức không còn thuốc chữa, thật không ngờ hắn có thể nghe long ngâm ngộ đạo, điều này thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.
- Đi thôi!
Lý Thất Dạ nhìn Trương Bách Đồ nói ra, xoay người rời đi.
Trương Bách Đồ cùng Hồng Ngọc Kiều vội vàng thao chân Lý Thất Dạ, trong nháy mắt rời khỏi khu rừng này, đi ra ngoài.
Đương nhiên ở trong Thính Long Cốc cũng không chỉ nghe được long ngâm đơn giản như vậy, trong đó còn có những vật khác, là tiên vật vô cùng trân quý, đương nhiên thứ này Lý Thất Dạ sẽ không đi cầm.
Lý Thất Dạ ba người sau khi đi, một đám tu sĩ lập tức nhảy vào trong rừng cây, không ít tu sĩ bắt đầu đoạt gốc cây già này.
- Ta tới trước, có lẽ nên để ta tìm hiểu trước.
Có một tên tu sĩ lao tới gốc cây già trước tiên, hắn nói ra.
- Dựa vào cái gì do ngươi tới tìm hiểu, ở chỗ này tất cả mọi người đều xuất tiền, ngươi có thể tìm hiểu, chúng ta cũng có thể tìm hiểu.
Lập tức có tu sĩ bất mãn nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, tràng diện trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người muốn đoạt tìm hiểu ở dưới gốc cây già này, có không ít tu sĩ xem ra, ngu xuẩn không còn thuốc chữa như Trương Bách Đồ còn có thể ở dưới gốc cây này nghe long ngâm, ngộ đại đạo, bọn họ sẽ tốt hơn Trương Bách Đồ.
Thời điểm đám người Lý Thất Dạ rời khỏi Thính Long Cốc, tin tức Trương Bách Đồ nghe long ngâm đại đạo truyền ra, vốn không ít người cho rằng đừng tiêu pha uổng phí đi vào Thính Long Cốc đã trở nên kích động, cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức giao nộp tinh bích, nhảy vào Thính Long Cốc, giống như sợ chậm hơn người khác một bước.
Thời điểm Lý Thất Dạ rời khỏi Thính Long Cốc, nhìn qua lão giả cười một cái, nhàn nhã nói:
- Nghe nói tại thành Long Tỉnh có một phương của quý, không biết có thật không?
Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức làm cho lão giả biến sắc.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:
- Yên tâm đi, ta chỉ trêu chọc ngươi thôi, về phần của quý gì đó, chân long cốt, tiên long phù các thứ này, nên lưu lại cho người hữu duyên a.
Nói xong quay người mà đi.
- Tới lần nữa giảm cho ngươi 80% giá ưu đãi.
Thời điểm Lý Thất Dạ đi xa, lão giả lại cười hì hì nhìn Lý Thất Dạ chào hỏi.
Lý Thất Dạ chỉ cười một tiếng, cũng không quay đầu lại, cũng không có trả lời.
- Thính Long Cốc thực sự có chân long cốt cùng tiên long phù sao?
Sau khi đi xa, Hồng Ngọc Kiều tò mò hỏi.
Lý Thất Dạ chỉ tiếp tục đi về phía trước, nhàn nhạt nói:
- Có và không có thì không trọng yếu, chúng vô duyên với ngươi, không cần hỏi tới. Nếu như ngươi cần phải biết những chuyện này, tốt nhất nhớ kỹ một câu, Động Đình hồ các ngươi và thành Thải Hồng có sâu xa không nhỏ, có liên hệ không nhỏ với Cự Long quốc, hy vọng các ngươi với tư cách hậu bối, không nên quên tổ tiên, không nên quên căn nguyên của mình, có một ngày nói không chừng các ngươi cần phải dựa vào thành Thải Hồng.
- Động Đình hồ chúng ta và thành Thải Hồng, Cự Long quốc có sâu xa?
Hồng Ngọc Kiều cũng chấn động.
Lúc này Trương Bách Đồ cũng kinh hãi, hắn chưa từng nghe nói qua, hắn không thể tưởng tượng nổi nói:
- Nghe đồn nói, Cự Long quốc không có khả năng tồn tại sao? Chỉ là quốc gia trong truyền thuyết, chưa từng có người đi qua.
Lý Thất Dạ nhìn qua hai người, hắn thở dài một hơi, nói:
- Xem ra đám hậu nhân các ngươi càng không được rồi, ngay cả căn nguyên của mình mà không biết. Nhớ kỹ một câu của ta, nên nhìn cao hơn người khác, các ngươi nên có chí khí, có cốt khí. Chính bởi vì huynh đệ thế giao các ngươi chia rẽ, vì đoạt quyền với nhau, nhưng mà ở trong mắt người khác chỉ là con kiến hôi mà thôi, ai sẽ quan tâm tổ tiên các ngươi từng vinh quang cỡ nào.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Trương Bách Đồ cùng Hồng Ngọc Kiều nhìn nhau, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn nghe hiểu Lý Thất Dạ nói gì.
- Chỉ cần các ngươi sống nhờ vào nhau, hoạn nạn có nhau, có khí thế hải nap bách xuyên, có đạo đức tốt của tổ tiên các ngươi, hoặc là có một ngày như vậy, các ngươi mới biết được căn nguyên của mình ở chỗ nào, những tồn tại trong đám mây kia mới có thể nhìn các ngươi, chỉ có một ngày như vậy, các ngươi mới biết được dòng họ của mình vinh quang cỡ nào!
Nhìn qua Trương Bách Đồ cùng Hồng Ngọc Kiều, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:
- Ta có thể giúp các ngươi cũng chỉ có thể giúp tới đây, tương lai còn cần dựa vào các ngươi đấy.
Trên thực tế, năm đó Động Đình hồ tranh đoạt quyền thế thì Lý Thất Dạ căn bản không muốn đi hỏi chuyện hư hỏng của Động Đình hồ, nhưng mà hôm nay niệm tình nghĩa tổ tiên Hồng, Trương, Hứa, Lý Thất Dạ cuối cùng vẫn phá lệ chỉ điểm bọn họ, có tìm hiểu được hay không, có đi ra một bước này hay không phải xem bọn họ rồi.
Tạo hóa là do bọn họ tạo ra, người khác nhiều nhất chỉ có thể chỉ điểm con đường mà thôi.
Hồng Ngọc Kiều cùng Trương Bách Đồ tinh tế thưởng thức lời của Lý Thất Dạ, tuy hiện tại chưa hoàn toàn lĩnh ngộ lời của Lý Thất Dạ, nhưng bọn họ cũng ghi nhớ lời này của Lý Thất Dạ.
Đám người Lý Thất Dạ rời khỏi Thính Long Cốc không bao xa, một thanh niên đi tới trước mặt, thanh niên này khí thế phi phàm, một thân hào quang sinh ra, trên đầu có hai sừng ngọc óng ánh, cặp sừng này làm khí thế của hắn trở nên lăng lệ..
Thanh niên này vừa nhìn thấy Hồng Ngọc Kiều, lập tức vui vẻ, bước nhanh tiến lên, cao hứng chào hỏi, nói:
- Thế muội, chúng ta lại tương kiến.
- Thượng Quan công tử, đã lâu không gặp!
Hồng Ngọc Kiều gật gật đầu, chưa tính là nhiệt tình, cũng không tính là lãnh đạm, rất khách khí chào hỏi.
- Ta cũng nghe thế muội đến thành Thải Hồng, lần này rất tốt, không bằng ta và ngươi kết bạn đi vào Thính Long Cốc nhập định nhé?
Thanh niên này thập phần nhiệt tình, mời chào Hồng Ngọc Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.