Đế Bá

Chương 191: Thanh Huyền thiên tử (2)




Lý Thất Dạ nói như vậy, lập tức làm cho Lý Sương Nhan im lặng, cũng nói ra:
- Đây chính là quốc gia cổ! Hiện tại Thanh Huyền quốc gia cổ vẫn phát triển không ngừng.
- Quốc gia cổ thì như thế nào.
Lý Thất Dạ thong dong vừa cười vừa nói:
- Thức thời, bọn chúng có thể sống yên ổn trăm ngàn vạn năm, nếu không thức cản đường của ta, quốc gia cổ cũng không cần tồn tại nữa!
Lý Sương Nhan đều trầm mặc, nhìn qua Lý Thất Dạ, lúc này nàng không biết Lý Thất Dạ đang nói đùa hay thật! Nhưng mà, phải biết rằng, đây chính là quốc gia cổ nha, đã tồn tại nhiều năm, người dám khẩu xuất cuồng ngôn nói muốn tiêu diệt Thanh Huyền quốc gia cổ, chỉ sợ không có bao nhiêu.
- Hắc, công tử vô địch, Thanh Huyền quốc gia cổ có cái gì không dậy nổi, cũng không phải tồn tại vĩnh hằng bất hủ. Hắc, cho dù là tồn tại vĩnh hằng bất hủ, cũng bị tiêu diệt.
Ngưu Phấn cười hắc hắc nói ra:
- Trong tộc ta có một đồn đãi, truyền thuyết thời đại Cổ Minh, một truyền thừa vĩnh hằng bất hủ từng tồn tại bị một đại nhân vật tiêu diệt. Nghe nói truyền thừa vĩnh hằng bất hủ có chư thần, nhưng mà về sau bị đại nhân vật đồ diệt không còn một mống. Hắc, hắc, hôm nay công tử ngang trời xuất thế, đồ diệt Thanh Huyền quốc gia cổ cũng dễ dàng, nói không chừng có thể đánh phá ghi chép của đại nhân vật kia đấy.
Ngưu Phấn nói như vậy, Lý Thất Dạ híp mắt, đó là đoạn thời gian nhiệt huyết, sau đó hắn vỗ lưng Ngưu Phấn, nói ra:
- Tốt, đừng vuốt mông ngựa nữa, ngươi nên làm gì thì làm đi.
- Hắc --
Ngưu Phấn nhanh chóng đi về phía trước, vẫn thì thầm:
- Công tử, tổ tiên chúng ta từng đi theo tùy tùng đại nhân vật kia, hắc, tương lai công tử thành tựu như đại nhân vật vô thượng kia, ta cũng có thể có được inh quang như tổ tiên...
- Câm miệng --
Lý Thất Dạ đột nhiên quát một tiếng.
Đột nhiên Lý Thất Dạ quát khẽ, tràn ngập uy nghiêm, không thể khiêu khích, lúc này Ngưu Phấn run rẩy, trong nội tâm run lên, thoáng cái biết rõ mình nói sai, lập tức trầm mặc không dám nói thêm, nhanh chóng rời đi.
Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên chạy như điên, dùng tốc độ của Ngưu Phấn, hắn phát hiện còn cách con cóc càng ngày càng gần, chuyện này khiến tinh thần của hắn chấn động, con cóc này đã mất đi nhiều năm, đây là cơ hội cuối cùng bắt nó.
Lý Thất Dạ một lòng bắt con cóc, nhưng mà nơi này là lúc mấu chốt, phiền toái lại tới tận cửa.
Lý Thất Dạ còn không có bước vào khu vực nguy hiểm, đột nhiên đội thiết kỵ chạy tới, lập tức tách ra bao bọc chung quanh, vây Lý Thất Dạ vào trong.
Đội thiết kỵ này hơn ngàn cao thủ, chi thiết kỵ này vây quanh, có thể nói là vây Lý Thất Dạ chật như nêm cối.
Chi thiết kỵ này lệ khí trùng thiên, giống như sư tử bách chiến xa trường, khí tức sát phạt khiến người ta sợ hãi.
Nhìn thấy chi thiết kỵ đột nhiên xuất hiện, không ít tu sĩ chung quanh run sợ, cũng không dám tới gần đó, sợ tai bay vạ gió.
Thấy chi thiết kỵ đột nhiên vây quanh, Lý Thất Dạ híp mắt nhìn, khóe miệng tươi cười.
- Thiết kỵ Giang Tả thế gia, chi thiết kỵ này khó lường nha.
Nhìn thấy chi thiết kỵ này, có tu sĩ động dung nói ra.
- Mặc dù nói Giang Tả Hầu còn kém một bước thì tiến vào vương hầu, so sánh với Thánh Thiên Đạo còn kém một đoạn, nhưng mà Giang Tả Hầu có được thiết kỵ bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, chuyện này làm cho Giang Tả Hầu không kém gì Thánh Thiên Đạo nha.
Có tu sĩ nói ra.
- Hiền Vương Lục Đãng Trận, Giang Tả Hầu tự mình chủ trì, nghe nói có thể trảm vương hầu.
Một yêu vương nhìn thấy trận pháp này thì biến sắc, nói ra:
- Mấy ngày hôm trước nghe nói Giang Tả Hầu thân cầm ’ Hiền Vương Lục Đãng Trận ’, dồn một con thọ tinh hai mươi vạn năm tuổi vào bước đường cùng, cuối cùng nhất ’ Hiền Vương Lục Đãng Trận ’ đã chém giết thọ tinh kia.
Lúc này không ít tu sĩ chạy tới dừng lại, đều nhao nhao đứng xem náo nhiệt.
Lúc này Giang Tả Hầu chậm rãi đi tới, nhìn qua Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan trên lưng ốc sên, cười nói ra:
- Lý tiên tử, vận mệnh thật là trùng hợp, đúng là người ở đâu cũng có thể gặp nhau.
Lý Sương Nhan lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì, mà Lý Thất Dạ thì híp hai mắt, nhìn thấy Giang Tả Hầu, nói:
- Tục ngữ nói, chó ngoan không cản đường, đừng quấy nhiễu hứng thú của ta, cút sang một bên.
Lý Thất Dạ nói như vậy, Giang Tả Hầu cho dù có tu dưỡng thì sắc mặt cũng lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, lạnh giọng nói:
- Tiểu quỷ, chớ có cuồng, bản hầu không có so đo với ngươi! Ngươi như không chừng mực, không biết trời cao đất rộng, hừ, cho dù Cổ Thiết Thủ cầm đế vật tới cũng không thể cứu ngươi!
- Ngươi yên tâm, Cổ trưởng lão không ở chỗ này, lại nói giết gà đâu cần đao mổ trâu, ngươi cũng quá để mắt Giang Tả thế gia rồi.
Lý Thất Dạ nghe được Giang Tả Hầu nói thế, mỉm cười nói:
- Ngươi không phải kiêng kỵ đế vật sao? Đừng đem Giang Tả thế gia là quá mạnh mẽ gì đó, Giang Tả thế gia của các ngươi tính là cái rễ hành gì! Không có đế vật, giết người Giang Tả thế gia giống như giết chó!
Lý Thất Dạ nói lời này khiến Giang Tả Hầu tức giận đến run rẩy, sắc mặt đỏ lên! Nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cho dù tượng đất nghe Lý Thất Dạ kiêu ngạo như vậy cũng phải thổ huyết.
- Tiểu tử này nói chuyện quá thiếu đạo đức!
Tu sĩ đứng ngoài quan sát cũng nghe chói tai.
Có tu sĩ cũng cười lạnh nói:
- Đâu chỉ thiếu đạo đức, tiểu tử này quá không biết sống chết, không biết trời cao đất rộng, khẩu xuất cuồng ngôn, cũng không nhìn xem Tẩy Nhan Cổ Phái hiện tại suy sụp đến loại trình độ nào, vậy mà dám đi khiêu khích Giang Tả thế gia. Tẩy Nhan Cổ Phái có một tên tiểu tử không biết sống chết này, sớm muộn gì cũng gặp tai ương diệt môn.
Hai mắt Giang Tả Hầu bắn tinh quang, lành lạnh nói:
- Khẩu khí thật là lớn, bản hầu đúng là muốn nhìn Tẩy Nhan Cổ Phái có thể lấy ra công pháp gì! Nhưng mà cho dù Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi còn sót lại một hai bản đế thuật, chỉ sợ loại người như ngươi cũng không có tư cách tu luyện.
- Ta hiểu rồi!
Lý Thất Dạ nhìn qua Giang Tả Hầu, cười rộ lên, khoan thai nói:
- Thì ra là phép khích tướng, đầu năm nay, mọi người dựa vào là nắm đấm nói chuyện, cũng đừng che giấu, ngươi muốn làm cường đạo, cũng đừng giả làm thánh nhân, là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ! Ngươi đang nhắm vào đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta mà thôi!
Sắc mặt Giang Tả Hầu lập tức đỏ lên, thiết kỵ của hắn đột nhiên làm khó dễ, thoáng cái vây quanh Lý Thất Dạ, chính là muốn kiếm chuyện với Lý Thất Dạ, sau đó hắn tìm cớ bắt lấy Lý Thất Dạ.
Thật không ngờ, Lý Thất Dạ chỉ mưới mười lăm tuổi nói ra mục đích của hắn, chuyện này làm cho hắn mất mặt trước mặt nhiều người.
Thời điểm ở sườn núi, Giang Tả Hầu thấy tận mắt uy lực của "Côn Bằng Lục Biến", lập tức khiến hắn tim đập thình thịch, đế thuật, quả nhiên tuyệt thế vô song nha.
Đối với Giang Tả Hầu mà nói, Giang Tả thế gia của hắn hôm nay có được thực lực vô cùng hùng hậu, nội tình cũng kinh người, nhưng mà chỉ thiếu khuyết đế thuật vấn đỉnh thiên hạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.