Đế Bá

Chương 2139: Kim Cương Bất Diệt Thể (1)




- Những hài cốt này là từ nơi đâu mà đến?
Trong lòng Thuần Dương Tử không khỏi nhảy đập một chút, nghĩ tới trong tông môn có một ít ghi chép!
- Ở thời đại rất xa xôi rất xa xôi, bởi vì không cam lòng, bởi vì tưởng niệm, bởi vì các loại, do đó, ở Cốt Hải các ngươi có thể thấy cảnh tượng như vậy, có thể thấy được sẽ có từng chiếc từng chiếc cốt thuyền ở trong Cốt Hải phiêu bạt, có chút là bị lạc phương hướng, có chút là có thể phiêu bạt đến sát biên giới, thế nhưng, cuối cùng, vẫn là trốn không thoát khỏi Cốt Hải.
Lý Thất Dạ nhìn hải vực mênh mông, chậm rãi nói rằng.
- Thực sự trốn không thoát Cốt Hải sao?
Trác Kiếm Thi nhịn không được hỏi nói:
- Lẽ nào thật không có một hài cốt chạy ra Cốt Hải?
Đối với Trác Kiếm Thi hỏi vấn đề này, Lý Thất Dạ trầm mặc thật lâu, cuối cùng, hắn chậm rãi nói rằng:
- Có, bất quá, đó là sự tình cực kỳ lâu trước kia.
- Vậy là hài cốt như thế nào, là loại gì có thể thoát đi Cốt Hải?
Nghe được nói như vậy, Liễu Như Yên hết sức cảm thấy hứng thú, Cốt Hải hình thành, vẫn là một điều bí ẩn, bên trong đó có quá nhiều bí ẩn chưa giải.
Lý Thất Dạ cười cười, không trả lời Liễu Như Yên vấn đề.
Ở trong lúc đám người Lý Thất Dạ đàm tiếu, sau khi leo lên cốt thuyền, Tiên Nữ nãy giờ không nói gì, nàng chỉ là không phải quan sát một phen hài cốt trên thuyền này, có đôi khi, nàng không khỏi nghiêng đầu trầm tư. Vào lúc nàng trắc thủ trầm tư, một đôi mắt mỹ lệ vô cùng thoáng cái trở nên vô cùng sáng sủa, đặc biệt mỹ lệ động nhân.
Thế nhưng, quang mang sáng ngời này cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, biến mất đi, sau đó hai tròng mắt của nàng lại lâm vào trong mê man, nàng không khỏi đau khổ suy tư, thế nhưng, vẫn là một mảnh chỗ trống.
- Nghĩ đến cái gì không?
Ngay khi Tiên Nữ đứng ở nơi đó có chút mê man, có chút cô mịch, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà vỗ về mái tóc của nàng, chậm rãi nói rằng.
- Ta hình như nhớ lại một sự tình, nhưng, vẫn không thể không rõ, nhớ không nổi cụ thể là chuyện gì nữa.
Tiên Nữ hai tròng mắt mờ mịt nhìn Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói rằng.
- Có ít thứ, thời gian chưa tới, lúc tới tự nhiên sẽ tới, có ít thứ, ngươi sẽ từ từ nhớ lại.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà nói rằng.
Tiên Nữ nghe nói như thế, cái hiểu cái không, gật đầu, một lát sau, nàng lại nhịn không được nói rằng:
- Không biết vì sao, lòng ta sẽ đau nhức, đã lâu đã lâu đau nhức, hình như cực kỳ lâu trước kia đau nhức.
Nghe được tiên nữ nói như vậy, đám người Liễu Như Yên bọn họ cũng phải nhìn qua tiên nữ, sau đó lại nhìn qua Lý Thất Dạ. Bọn họ đã nhanh chóng quen thuộc phương thức nói chuyện của tiên nữ, nàng vàLý Thất Dạ hai người thường thường kể một ít chuyện mạc danh kỳ diệu, mà chuyện này cũng chỉ có hai người bọn họ nghe hiểu, mới có thể hiểu được mình đang nói cái gì.
Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, qua một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng thở dài nói:
- Có đôi khi, đau lòng không phải chuyện xấu gì cả, chỉ có đau lòng, điều này nói rõ ngươi còn sống, có một trái tim đang đập, mà ngươi còn sống, chuyện này đối với ngươi mà nói cũng là chuyện khó tưởng tượng, là một chuyện đáng giá cao hứng.
- Nhưng, tại sao phải đau lòng thật lâu chứ?
Tiên nữ bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi.
Lý Thất Dạ lúc này nhìn qua nàng, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói với nàng thế nào biết tốt, có một số việc, có nhiều thứ, thời cơ xa xưa vẫn chưa thành thục, hiện tại nói cho nàng biết, cũng không phải một chuyện tốt.
- Thế gian sẽ có thống khổ, sinh tử biệt ly, đại tai nạn, thế gian nhiều vô số, trải qua quá nhiều sẽ làm cho lòng người đau nhức.
Lý Thất Dạ lúc này thở dài một hơi, cuối cùng nhu hòa nói:
- Thời điểm ngươi hiểu vì sao mà tới, vì sao mà đi, tất cả tất cả, ngươi sẽ hiểu được.
- Thời điểm ta hiểu rõ tất cả, còn đau lòng không?
Đôi mắt xinh đẹp của tiên nữ nghiêm túc nhìn qua Lý Thất Dạ.
Tiên nữ nói ra lời này làm cho Lý Thất Dạ bắt đầu trầm mặc thật lâu, hắn khó trả lời với tiên nữ, bởi vì có một số việc hắn cũng không muốn đi lừa gạt nàng, cuối cùng, Lý Thất Dạ chỉ có thể nói như vậy:
- Đến ngày đó, ngươi sẽ biết rõ.
Tiên nữ nhẹ nhàng gật đầu. Cái hiểu cái không, đôi mắt xinh đẹp của nàng lâm vào ngượng ngùng.
Lúc này Lý Thất Dạ đi tới trước bánh lái, nhìn qua bánh lái cũ nát. Lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó nhìn qua Thuần Dương Tử vừa cười vừa nói:
- Ngươi đi ra bên ngoài, lấy thủ hộ phù của mình ra.
- Làm cái gì vậy?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ tươi cười như thế, Thuần Dương Tử cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, trong khoảng thời gian ngắn hắn cảm giác không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Câu cá cuối cùng vẫn cần mồi câu.
Lý Thất Dạ tươi cười nói:
- Ngươi chính là mồi câu rất ngon đấy.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Thuần Dương Tử vẻ mặt đau khổ, nói ra:
- Vì cái gì nhất định phải chọn trúng ta chứ? Ta không làm mồi câu được không?
- Ngươi sợ cái gì?
Lý Thất Dạ liếc hắn, nói:
- Ngươi có Kim Cương Bất Diệt Thể, còn có thể làm cho ngươi chết hay sao? Đương nhiên. Ngàn vạn không muốn nên rơi vào biển, rơi vào trên biển, cho dù Kim Cương Bất Diệt Thể của ngươi mạnh hơn nũa, chỉ sợ cũng sẽ làm ngươi chết đuối. Trừ phi ngươi là tiên thể đại thành.
- Thuần Dương đảo chủ, ngươi chính là lĩnh tộc Mị Linh nhất tộc nha, lại là nam nhân chân đạp đại địa, đầu đội trời xanh, không phải ngươi đi làm mồi câu, chẳng lẻ muốn tiểu nữ tử tay trói gà không chặt như nô gia làm mồi hay sao?
Liễu Như Yên hé miệng cười khẽ nói.
- Liễu tông chủ, tâng bốc cũng đừng có nâng ta lên cao như vậy, ta đi làm mồi nhử.
Thuần Dương Tử vội vàng đầu hàng, cười khổ nói.
Thuần Dương Tử đi đến bong thuyền, hắn hít sâu một hơi, "Ông" một tiếng, toàn thân của hắn tản hào quang ra. Vào giờ phút này, thân thể lúc này kim quang lóng lánh, thân thể của hắn giống như dùng hoàng kim chế tạo thành, thân thể cho người là một khối kim loại lạnh như băng.
Lúc này Thuần Dương Tử nhìn qua không phải người sống, mà là một khối kim cương.
Kim Cương Bất Diệt Thể, một trong thập nhị tiên thể. Tu luyện Kim Cương Bất Diệt Thể, đao thương bất nhập. Vạn vật khó làm thương tổn, thậm chí có người xưng Kim Cương Bất Diệt Thể đại thành đó là bất tử bất diệt.
Đương nhiên, bất tử chỉ là khoa trương, Kim Cương Bất Diệt Thể, thật sự bất diệt, nếu như thật sự là Kim Cương Bất Diệt Thể đại thành, muốn giết chết hắn, vậy thực rất khó rất khó, thậm chí có người nói, giết chết một Kim Cương Bất Diệt Thể đại thành khó hơn cả chém giết Tiên Đế.
Thuần Dương Tử tu luyện Kim Cương Bất Diệt Thể còn chưa đại thành, nhưng đã đạt tới trung thành, dùng đạo hạnh vô cùng cường đại của hắn, lại phối hợp Kim Cương Bất Diệt Thể, có thể nghĩ đáng sợ cỡ nào, đây quả thực chính là hắn đứng ở thế bất bại.
Có thể nói, mặc kệ gặp được địch nhân thế nào, Thuần Dương Tử đều có thể đứng ở thế bất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.