Đế Bá

Chương 2209: Từ biệt (1)




Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ tươi cười, đại đạo của hắn không chỉ là khai sáng, hơn nữa là tiến thêm một bước đạt được hoàn thiện, mặc dù nói, cách đại đạo viên mãn còn rất xa, hắn còn có con đường rất dài đi làm, nhưng mà hắn bước ra một bước như vậy, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ càng rõ ràng đại đạo hơn, hắn biết rõ chính mình đang đi đại đạo nào, hắn biết rõ chính mình cần là cái gì.
Sau khi tới mức độ nào đó, hắn không không phải thiên mệnh, thậm chí đối với hắn mà nói, thiên mệnh là có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng hắn chắc chắn trở thành Tiên Đế, hắn sẽ là Tiên Đế mở ra kỷ nguyên mới.
- Đại đạo vô danh, cũng nên cho nó cái tên.
Lý Thất Dạ cười lớn, tùy ý nói:
- Nếu đạo này do ta sáng chế vậy gọi là Thất Dạ Đạo!
Thất Dạ Đạo, Lý Thất Dạ tùy ý nói một câu, hắn đã xác định tên đại đạo do bản thân hắn tạo thành.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ đứng lên, xoay người nhìn qua tấm gương cực lớn, lúc này tấm gương lớn khôi phục bộ dáng như ban đầu, trong kính không có hư vô, nó lúc này nhìn qua có trăng sáng treo trên cao, mặt kính thô ráp như vậy, không có tạo hình.
- Côn Bằng ——
Nhìn qua tấm gương này, Lý Thất Dạ tươi cười, nói:
- Hoặc là, có một ngày ta cũng nên nuôi dưỡng một đầu thần thú tuyệt thế vô song, đến ngày đó, tất cả thần thú khác chỉ là mây bay mà thôi.
Ở bên ngoài, rất nhiều người đều nhìn qua tế đàn tháp bát giác, tất cả mọi người cùng đợi, mặc dù mọi người cũng không biết phương pháp tiến vào tháp bát giác.
Nhưng mà không có người nào nguyện ý buông tha cho, đặc biệt là người có thực lực, bọn họ đều muốn vào đi vào xem một cái, hy vọng có thể ở bên trong đạt được đại tạo hóa tuyệt thế.
Cuối cùng nhất, cửa lớn tháp bát giác mở ra, Lý Thất Dạ từ bên trong đi tới.
Nhìn qua Lý Thất Dạ, dường như không có khác lúc tiến vào bao nhiêu, nhưng mà Liễu Như Yên bọn họ mắt sắc, xem xét thần thái Lý Thất Dạ thì biết rõ ràng, thương thế của Lý Thất Dạ đã khôi phục hoàn toàn.
So với Liễu Như Yên, Trầm Hải Thần Vương, Tốc Đạo Thiên Thần bọn họ, Thuần Dương Tử càng thêm không được, hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ đi ra tháp bát giác, ánh mắt Thuần Dương Tử nhảy lên một cái.
Nếu như nói, trước đó Thuần Dương Tử cảm thấy Lý Thất Dạ là thâm bất khả trắc, giống như hung thú hoang mãng đang ngủ say, tùy thời cũng có thể thôn phệ tất cả cường địch.
Như vậy hiện tại Thuần Dương Tử nhìn Lý Thất Dạ, hắn cảm giác Lý Thất Dạ quá mức chất phác, chất phác tới mức nhìn không có gì, cuối cùng nhất Thuần Dương Tử nhìn thấy một tia như có như không, chính là nói, thiên địa là Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chính là thiên địa, hoặc là đổi một câu mà nói, cả đại thế giới đều là Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chính là cả đại thế giới.
Trong một tia cảm giác như có như không này, Thuần Dương Tử trong lúc giật mình dường như bắt được cái gì đó, hình như là nhìn thấy đại đạo tuyên cổ vô song, một đại đạo có thể khai sáng ra kỷ nguyên!
- Thiên mệnh sở quy!
Thuần Dương Tử thở dài một hơi, biết rõ tất cả kết cục đã định.
Trước đó hắn nhiều ít còn có một chút nghi vấn, nhưng mà sau khi Lý Thất Dạ từ tháp bát giác đi ra ngoài, Thuần Dương Tử hiểu rõ, ở kiếp này đã không có bất kỳ lo lắng, Lý Thất Dạ tất thành Tiên Đế.
Không phải ai đều có ánh mắt như Thuần Dương Tử, mặt khác nhiều người nhìn qua Lý Thất Dạ, bọn họ đều hiếu kỳ. Lý Thất Dạ ở trong tháp bát giác đạt được bảo bối gì, hoặc là nói, trong tháp bát giác có tạo hóa như thế nào.
Nhưng mà Lý Thất Dạ không có mở miệng nói, những kẻ khác không ai dám đi hỏi.
- Chúc mừng Lý huynh.
Lý Thất Dạ trở lại cốt thuyền, Thuần Dương Tử khom người, chân thành nói:
- Ở kiếp này, đã không có gì có thể ngăn cản bước chân của Lý huynh.
Nhìn qua Thuần Dương Tử, Lý Thất Dạ cười cười. Vừa cười vừa nói:
- Ngươi thật sự không đi Thương Thiên Đạo, đây là chuyện quá đáng tiếc.
Trên thực tế Lý Thất Dạ rất thưởng thức Thuần Dương Tử, nếu hắn kiếp này không xuất thế, nói không chừng hắn sẽ bồi dưỡng Thuần Dương Tử một phen.
- Có Lý huynh tồn tại, ta có thể an nhàn một phương, đã rất thỏa mãn.
Thuần Dương Tử cũng tiêu sái cười nói. Thuần Dương Tử hắn cũng là người lòng dạ rộng rãi, hắn cũng biết, ở kiếp này bất luận là ai tranh thiên mệnh với Lý Thất Dạ thì đó là bi kịch. Nhưng mà hắn xem ra, tất cả không sao cả, hắn không có tâm tranh hùng.
- Ngươi có thể thác đại!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Thuần Dương Tử lắc đầu, nói ra:
- Tính toán, ở kiếp này, ta sở cầu không nhiều lắm, có thể tiếp tục đi tới ta cũng cảm thấy mỹ mãn, trong tương lai. Có thể thấy hào quang của Lý huynh, cũng không uổng một thế này.
- Tuyên cổ đến nay, chính thức làm được tiêu sái như ngươi không nhiều.
Lý Thất Dạ cũng cảm khái vừa cười vừa nói:
- Bằng hữu như ngươi, ta kết giao chắc rồi.
Có thể khiến Lý Thất Dạ nói một câu như vậy. Có thể nói là chuyện vô cùng vinh hạnh, có thể làm cho cao nhân như Lý Thất Dạ nhìn cao như vậy, không nhiều lắm.
Thuần Dương Tử không có nói thêm cái gì, hắn khom người thật sâu.
Chuyện này khó trách Lý Thất Dạ xem trọng Thuần Dương Tử, nếu như Thuần Dương Tử thật muốn làm, trong tương lai hắn sẽ có cơ hội, hắn có thể buông tha tất cả, đẩy ngã lặp lại.
Dùng thiên phú của Thuần Dương Tử, hắn bắt đầu lại, lại qua bao lâu hắn sẽ là một Tiên Đế.
- Chúng ta đi thôi.
Lý Thất Dạ cười to lên, chuẩn bị lên đường, nhìn đám người Thuần Dương Tử nói ra.
- Sư đệ có tính toán gì không?
Thuần Dương Tử nhìn qua Trầm Hải Thần Vương đang đứng bên cạnh, vừa cười vừa nói.
Trầm Hải Thần Vương và Lý Thất Dạ có ân oán, tuy hắn không tìm Lý Thất Dạ dốc sức liều mạng, nhưng mà hắn cũng nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt, hắn không để ý tới Lý Thất Dạ.
Trầm Hải Thần Vương chính là người cao ngạo như vậy, quản chi hắn tự biết không bằng Lý Thất Dạ, quản chi tương lai Lý Thất Dạ thực trở thành Tiên Đế, hắn cũng sẽ không đi đút lót Lý Thất Dạ. Nhìn không vừa mắt chính là không vừa mắt, sẽ không vì cái gì mà thay đổi.
- Ta phát hiện một nơi.
Trầm Hải Thần Vương trầm ngâm một chút, nói ra:
- Ta ý định tấn công, xem có thể đi vào hay không.
- Ta trợ sư đệ một tay nhé?
Thuần Dương Tử thấy thần thái sư đệ như vậy, đã biết rõ sư đệ không có nắm chắc, vừa cười vừa nói.
Sư huynh đệ bọn họ hai người tình nghĩa thâm hậu, Thuần Dương Tử vẫn xen Trầm Hải Thần Vương như thân đệ đệ của mình, mà Trầm Hải Thần Vương cũng kính hắn như thân huynh trưởng. Đối với Thuần Dương Tử mà nói, chỉ cần Trầm Hải Thần Vương có cần thì hắn sẽ toàn lực trợ giúp.
Đối với Trầm Hải Thần Vương mà nói, sư huynh hắn nói một, hắn không nói hai!
- Tốt, có sư huynh xuất thủ tương trợ, hẳn là mã đáo thành công.
Trầm Hải Thần Vương cũng không sĩ diện cãi láo, một lời đáp ứng.
Trầm Hải Thần Vương là người cao ngạo, hắn sẽ không dễ dàng cầu người nào trợ giúp, nhưng mà sư huynh mở miệng tương trợ, hắn không cần sĩ diện làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.