Đế Bá

Chương 2214: Trong cấm khu




Tuy cấm khu bị đoạn tuyệt, nhưng mà nó vẫn tồn tại, nhưng mà muốn vượt qua cấm đoán không dễ dàng như vậy, nếu như không biết con đường, hoặc là không phải cường đại tới mức vượt qua cấm đoạn, như vậy không cách nào đi vào.
Khô lâu mã chính là như thế, bởi vì nó thật lâu thật lâu chưa tới nơi đây, không cách nào biết rõ lộ tuyến cấm đoạn, cho nên nó không có biện pháp đi vào.
Thời điểm thuyền nhỏ tiến vào trong hư không, đột nhiên cấm khu hắc ám xuất hiện trước mặt của hắn, lúc này cấm khu hắc ám biến mất, phát hiện trước mặt là hư không mênh mông. Nhưng trong chốc lát cấm khu hắc ám lại hiện ra, sau đó lại biến mất. Sau đó xuất hiện tại trước mắt là biển cả xanh biếc...
Thuyền nhỏ cứ thế mà đi qua, cảnh tượng trước mặt không ngừng biến hóa, cho dù Tiên Đế đoạn tuyệt là cực kỳ nghịch thiên, muốn tìm được đường đi không dễ dàng, nhưng mà thuyền nhỏ không có mất phương hướng, nó vẫn đi theo lộ tuyến của mình.
Đây là chỗ quý giá nhất từ thuyền nhỏ của Bạch Cốt Đảo chủ, nó không chỉ tùy ý du lịch Cốt Hải, nó còn có thể tùy ý qua lại Cốt Hải, quản chi là cấm đoạn của Tiên Đế, nó vẫn có thể tìm được lộ tuyến.
Chính bởi vì như thế, Bạch Cốt Đảo chủ mỗi một lần trở về đến Cốt Hải đều có thể an toàn mà đi, cũng chính bởi vì như thế, Bạch Cốt Đảo chủ xem thuyền nhỏ này như tính mạng, đối với hắn mà nói, chiếc thuyền nhỏ này quý hơn tất cả.
Cuối cùng nhất trải qua thuyền nhỏ một lần lại một lần bay vọt tới phía trước, rốt cục vượt qua cấm đoạn của Tiên Đế, hư không mênh mông biến mất, một phương thiên địa xuất hiện trước mặt của bọn họ
Cảnh tượng trước mặt tuyệt đối sẽ làm rung động bất cứ ai, nếu như nhìn thấy một màn trước mặt này, chỉ sợ sẽ khó mà nhìn nhiều.
Bầu trời đã sụp đổ, trên bầu trời xuất hiện lỗ thủng khổng lồ, mặc kệ là địa phương nào, trên bầu trời xuất hiện một lỗ thủng, đây là chuyện không cách nào tưởng tượng nổi.
Giống như có người ra tay đánh vỡ vòm trời này, nhưng mà rất nhiều người cũng biết, cho dù có người ra tay đánh vỡ vòm trời lưu lại thiên ngân khó lành, nhưng mà theo thời gian trôi qua, thiên ngân sẽ từ từ biến mất, vòm trời cũng sẽ khôi phục nguyên dạng.
Nhưng mà lỗ thủng trên bầu trời trước mặt dường như không cách nào biến mất, dường như có người ra tay đính cái gì đó trong đó, lưu lại lỗ thủng không cách nào biến mất.
Mà nhìn thấy lỗ thủng trên bầu trời này, có thể tưởng tượng người ra tay năm đó cường đại cỡ nào, là nghịch thiên cỡ nào, chỉ có tồn tại cấp bậc Tiên Đế mới có thể sáng tạo ra thứ này.
Trong bầu trời bị đánh xuyên qua, có một ít lỗ thủng nổ vang, một ít lỗ thủng này có nước biển màu đen chảy ra, giống như trên bầu trời còn có một biển cả màu đen, dường như biển đen phía sau mới là khởi nguyên của lỗ thủng.
Đúng như Lý Thất Dạ đã nói lúc trước, phiến thiên địa này đã bị đánh nát, ở chỗ này tất cả giống như tan vỡ.
Thiên địa trước mặt có thể nói là khắp nơi phá thành mảnh nhỏ, giống như một nơi hoang phế.
Ở chỗ này đã từng có núi cao chọc trời, nhưng mà đã bị chặt đứt, ngọn núi vỡ vụn bồng bềnh trên không trung, vô số đá vụn giống như ngôi sao bị chém đứt vây quanh, hình thành vành đai thiên thạch to lớn.
Ở chỗ này dường như đã từng có đại thụ khổng lồ, đại thụ này như xuyên thấu trời xanh, kết nối với thiên địa, nhưng mà dạng đại thụ này bị người ta nhổ lên, ném trên mặt đất, lộ bộ rễ to lớn của nó.
Nơi này mặt đất bị xé nứt, xuất hiện từng khối hư không đại lục bồng bềnh, trong nơi này có nước biển màu đen chảy ra, chảy vào sâu trong hư không.
Ở chỗ này có cây cầu dài, từ một lĩnh vực đi thông một lĩnh vực khác, nhưng mà cây cầu dài như vậy bị người ta đánh nát, cắt thành một đoạn lại một đoạn, phiêu du giữa không trung.
Dường như phiến thiên địa này đã bị hủy diệt, có địa phương nổ vang không dứt, dung nham đỏ thẫm trào ra ngoài, cũng có địa phương bị đánh xuyên qua, chất lỏng màu xanh lá đáng sợ chảy ra ngoài. Dường như đây là đánh xuyên qua địa ngục, nước trong địa ngục chảy ra ngoài...
Nhìn thấy địa phương như thế, có thể tưởng tượng. Ở chỗ này từng xảy ra đại chiến kinh thiên động địa, dường như đây là muốn hủy diệt một thế giới, dường như đây là muốn đánh nát phiến thiên địa này.
Sau khi trải qua chiến tranh đáng sợ. Phiến thiên địa này muốn tự mình khép lại, nhưng mà có chút đại địa trôi nổi rơi xuống, cây cầu dường như muốn tái sinh...
Sau khi thế giới này trải qua chiến tranh vô cùng tàn khốc, nó có thể chậm rãi chữa trị, dường như muốn làm thế giới này tảo ra sinh cơ lần nữa.
Nhìn qua phiến thiên địa trước mặt này, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm khái nói:
- Không thành công, phá hư như thế này, cũng chỉ kéo dài một chút mà thôi, nên đến vẫn phải đến. Trừ phi thực không tiếc tất cả, sau khi hủy thiên diệt địa chính thức tới, đó mới có thể chấm dứt. Nếu thật sự làm như thế, Thiên Linh Giới trong trận chiến tranh này sẽ bị hủy thất linh bát lạc...
Nói đến đây Lý Thất Dạ thở dài một hơi, đối với Thiên Linh Giới mà nói, chiến là tai nạn, không chiến đó cũng là một hồi tai nạn. Nhưng mà trận chiến này chỉ là sớm muộn mà thôi, về phần tai nạn sau chiến đấu chấm dứt thế nào, vậy không biết được.
Trên thực tế, Tiên Đế đã từng đánh tới nơi này cũng hiểu, cho dù Tiên Đế thực nguyện ý buông tay đánh cược một lần, đánh đến cùng, cho dù cuối cùng thực chấm dứt tất cả, nhưng sau khi trải qua trận chiến này. Thiên Linh Giới cũng trầm luân, cho dù không bị hủy diệt thì cũng phá thành mảnh nhỏ.
Tiên Đế từng đánh qua nơi này cũng hiểu đạo lý kia, cho nên Tiên Đế từng đánh qua nơi này, tạo thành phá hư nghiêm trọng, hành động của bọn họ chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, về phần tương lai sẽ như thế nào, cứ giao cho hậu đại, chờ cách giải quyết.
Tiên Đế phá hư là không thể tưởng tượng, nhưng mà phiến thiên địa này thần kỳ như thế, Tiên Đế đánh mọt lần, một lần lại một lần phá hư nơi đây, nó vẫn chậm rãi chữa trị.
Thu hồi ánh mắt, Lý Thất Dạ nhìn khô lâu mã nói ra:
- Tốt, con đường kế tiếp do ngươi đi rồi, về phần Bất Tử tiểu tử kia đi tới bước nào, phải xem chính hắn.
"Xích ——" khô lâu mã hí dài một tiếng, sau đó nso nhảy ra khỏi thuyền nhỏ.
Khô lâu mã đứng trên một đại lục vỡ vụn, nhìn quanh bốn phía, sau đó lại ngửi ngửi, dường như muốn từ không trung ngửi ra hương vị gì đó.
Cuối cùng nhất khô lâu mã "Xích" một tiếng hí dài, cất vó chạy vội, lúc này phong qua nơi khác, cuối cùng nó vậy mà xông lên vòm trời, nhảy vào trong lỗ thủng khổng lồ kia, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
- Hảo tiểu tử, mang ngươi tiến đến, một câu cám ơn cũng không nói.
Nhìn qua khô lâu mã nhảy vào lổ thủng lớn trên cao, Lý Thất Dạ nói ra.
Lý Thất Dạ không dừng lại ở đây quá lâu, bởi vì phiến thiên địa này tràn ngập sát phạt đáng sợ, ở chỗ này có thể nói là từng bước là nguy cơ, nếu đi nhầm là tan thành mây khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.