Đế Bá

Chương 2218: Tam Xoa Kích (1)




Món binh khí này trong tay, dường như đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, nó chỉ nơi nào nơi đó vô địch, cửu thiên thập địa, duy ngã độc tôn.
- Tam Xoa Kích!
Lý Thất Dạ cầm lấy thanh binh khí này, chậm rãi cười cười, cảm thụ lực lượng quen thuộc, là quen thuộc như vậy, là thứ khiến người ta hưng phấn.
Tam Xoa Kích! Nếu như có Hải Yêu nhìn thấy binh khí trong tay của Lý Thất Dạ, như vậy tuyệt đối sẽ hồn phi phách tán.
Tam Xoa Kích, đúng vậy, Lý Thất Dạ cầm thanh binh khí chính là Tam Xoa Kích, thần khí vô thượng của Hải Yêu, đồ đằng tinh thần của Hải Yêu.
Đối với Hải Yêu mà nói, có Tam Xoa Kích, cả Hải Yêu mới có tương lai, Hải Yêu mới có thể sinh tồn! Bọn họ mới có ký thác, nếu như không có Tam Xoa Kích, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Tam Xoa Kích, phong cách cổ xưa hào phóng, phù văn cổ xưa chìm nổi. Trước mắt thanh Tam Xoa Kích này chính là Tam xoa Kích mà lịch đại hải thần của Hải Yêu nắm giữ.
Kiện đồ nháy ở Động Đình hồ đối mặt với thanh Tam Xoa Kích này, luôn cho người ta cảm giác thiếu cái gì đó.
Đồ nhái cuối cùng vẫn là đồ nhái, cho dù nhìn qua giống như thật cũng không cách nào sánh bằng chính phẩm! Trước mắt thanh Tam Xoa Kích này không có bằng chứng hải thần, hay là sở hữu của hải thần, có nó, hải thần mới có tư cách có địa vị ngang hàng với Tiên Đế, có nó hải thần mới có tư cách sánh vai với Tiên Đế.
Nếu như không có Tam Xoa Kích, hải thần cho dù cường đại hơn nữa cũng chỉ là tồn tại hoành kích Tiên Đế mà thôi, muốn có địa vị ngang với Tiên Đế chỉ sợ là rất khó khăn!
- Tam Xoa Kích nha, đây là binh khí cổ xưa cỡ nào?
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt ve Tam Xoa Kích, lộ ra nụ cười lãnh đạm, nói ra:
- Nếu như ta hiện tại mang Tam Xoa Kích đi, từ đó về sau nó thuộc sở hữu của ta, từ đó về sau, Long Yêu Hải không còn hải thần!
Lý Thất Dạ nói ra lời này làm thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, dường như thế gian này yên tĩnh tới cực điểm.
Nếu như Hải Yêu nghe được câu nói như vậy, chỉ sợ sẽ hồn phi phách tán. Nếu như Thiên Linh Giới Hải Yêu biết rõ tin tức này, sẽ suy nghĩ như thế nào? Chỉ sợ từ nay về sau cả Long Yêu Hải đều lâm vào tuyệt vọng!
Đối với Hải Yêu mà nói, không có Tam Xoa Kích, không có hải thần, bọn họ không cách nào tưởng tượng, bọn họ không dám suy nghĩ!
- Ta thật sự hơi thất vọng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta còn tưởng rằng sẽ chọc thủng trời, ta còn tưởng rằng sẽ bị nghiền áp, hiện tại xem ra, ta lại có được Tam Xoa Kích. Thật sự là có chút dễ dàng.
Không có người trả lời Lý Thất Dạ, trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh. Dường như phiến thiên địa trừ Lý Thất Dạ ra, không còn sinh linh nào khác.
- Ta hiểu rõ!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Nên tới thì sẽ tới, thời điểm đại tai nạn tới, cho nên thời điểm này nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Thật biết điều, Cốt Hải. Thần Thụ Lĩnh, vòng xoáy lớn, rốt cục muốn tới! Cuối cùng ai sẽ là người cười tới cuối cùng đây.
Lý Thất Dạ lầm bầm lầu bầu, vẫn không có ai lên tiếng, không có kẻ nào trả lời Lý Thất Dạ, chỉ có Lý Thất Dạ một người tự nói chuyện.
- Xem ra, thời khắc cuối cùng chưa tới, tất cả mọi người có thể kiềm chế được, thú vị, nhưng mà nha. Ta cũng chuẩn bị một chút lễ vật nho nhỏ, là một chút kinh hỉ.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên. Nói ra:
- Ta là người từ trước tới nay không thích Thiên Linh Giới, về phần Mị Linh cũng tốt. Thụ tộc cũng được, về phần Hải Yêu, vậy nên để chúng đi chết đi.
- Đổi lại thời đại trước, nói thiệt tình, ta cam tâm tình nguyện nhìn thấy Hải Yêu đi chết, nhưng mà về phần Mị Linh chết sống, liên quan gì tới ta!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà nha, hiện tại thời đại không giống, ta cân nhắc một chút, ta chuẩn bị đứng bên phía Mị Linh! Ta cho Mị Linh nhất tộc một phần hậu lễ! Ta ý định đặt cửa Mị Linh!
Vẫn không có người nào trả lời Lý Thất Dạ. Thiên địa vẫn tĩnh lặng như vậy, vẫn chỉ có Lý Thất Dạ lầm bầm lầu bầu.
- Ai, những điều này là chuyện sau này, ta hiện tại không muốn nói chuyện quá xa xôi, vừa rồi chỉ là người già, miễn không được lải nhải nhiều một chút.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà nha, ta là người có chút quái, thứ đồ vật dễ dàng đạt được thì không phải rất cảm thấy hứng thú, Tam Xoa Kích, ta có thể không muốn!
Nói xong Lý Thất Dạ tiện tay cắm Tam Xoa Kích trên mặt đất, hắn thập phần tùy ý, giống như ném rác rươi, không đáng giá nhắc tới!
Nếu có người nhìn thấy một màn như vậy, tuyệt đối không thể tin được, đây chính là Tam Xoa Kích, Tam Xoa Kích chính thức, không phải đồ nhái gì đó!
Bất luận là kẻ nào cũng hiểu ý nghĩa của Tam Xoa Kích, có được Tam Xoa Kích, như vậy có được lực lượng vô thượng!
- Ta hôm nay tới nơi này, không phải vì Tam Xoa Kích mà đến.
Lý Thất Dạ không có nhìn Tam Xoa Kích nhiều, thậm chí đối với hắn mà nói, Tam Xoa Kích có cũng được mà không có cũng không sao.
- Ta hôm nay đến, chỉ là cầm Tam Xoa Kích để đổi một kiện đồ vật!
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Một kiện đồ vật bị đánh rơi vào thời đại xa xưa! Đồ vật kia rơi ở chỗ này! Mà một món đồ như vậy, đặt ở đây không có chút tác dụng gì cả! Hôm nay, ta chính là dùng Tam Xoa Kích đổi đồ vật đó.
Lý Thất Dạ nói ra lời này không có bất cứ kẻ nào trả lời hắn, vẫn là Lý Thất Dạ một người lầm bầm lầu bầu.
- Ta hôm nay đến, mặc kệ đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được, ta sẽ cầm đồ vật kia rời khỏi.
Lý Thất Dạ thần thái trở nên ngưng trọng, trở nên lạnh lùng, nói ra:
- Nếu như đồng ý, mọi người gặp nhau thì sẽ chia tay, ta đem Tam Xoa Kích đặt tại chỗ này, nó vĩnh viễn thuộc về nơi đây, vĩnh viễn thuộc về Hải Yêu! Nếu như không đồng ý, ta không chỉ lấy đồ vật kia rời đi, hơn nữa, ta còn mang theo Tam Xoa Kích! Lật tung phiến thiên địa này!
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, vẫn không có người trả lời Lý Thất Dạ.
- Ta kiên nhẫn có hạn, tốt nhất nên sớm ra quyết định đi.
Lý Thất Dạ cười to lên, nói ra:
- Đương nhiên, nếu như có đồ vật gì cảm thấy có thể tiêu diệt ta, hoặc là lưu ta ở nơi này, ta thật đúng là hoan nghênh nếm thử một chút. Ta ngược lại muốn nhìn khiêu chiến thế gian là khó khăn cỡ nào. Thật giống như năm đó ở chỗ của lão tặc thiên, giày vò ta quá sức. Rất lâu không có hưởng thụ tư vị thất bại, hôm nay, ta cũng nên nếm thử rồi.
- ... Ta cũng muốn nhìn một chút, nơi này thật sự có thể lưu ta hay không?
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Còn có một chuyện, ta quên nói, ta mang nữ hài tử lưu ở bên ngoài. Nói thực, ta hôm nay đến, thật đúng là hy vọng làm ra động tĩnh lớn một chút, làm Cốt Hải náo nhiệt một chút, ta thật sự hy vọng nàng có thể sớm tỉnh táo lại... Ta là người như thế, ai gây khó dễ cho ta, ta sẽ làm cho kẻ đó vĩnh viễn không an lành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.