Đế Bá

Chương 2237: Một kích vô địch (2)




Lúc này sắc mặt Xích Hỏa lão tổ bị thương nặng tái nhợt, đổi lại trước kia, có ai dám nói với hắn như vậy chứ, hắn nhất định sẽ lên tiếng trách móc, thậm chí ra tay lấy mạng của kẻ đó, nhưng mà giờ này khắc này, Xích Hỏa lão tổ ngay cả cái rắm cũng không dám phóng.
Vào giờ phút này, cho dù cho Xích Hỏa lão tổ mười lá gan, hắn cũng không dám trách móc Lý Thất Dạ. Ngay cả chủ tử của hắn còn bị nghiền diệt, một kẻ đánh xe như hắn có thể làm gì!
- Đây là kiêu ngạo của Nhân tộc chúng ta!
Ở giữa nơi này, tu sĩ Nhân tộc không nhiều nhiệt huyết sôi trào, nắm chặc nắm đấm, chưa phát giác ra hai mắt ướt át, nói:
- Đây là vinh quang của Nhân tộc!
Trong khoảng thời gian ngắn, cả tràng diện trầm mặc thật lâu, có Lý Thất Dạ ở đây, tất cả mọi người có phần thở không nổi, quản chi Lý Thất Dạ không có khí tức trấn áp chư thiên, đều đồng dạng làm cho người ta không thở nổi.
Lý Thất Dạ không để ý tới mọi người, trở lại trên thuyền, vừa cười vừa nói:
- Tốt, các cô nương, nên lấy cũng lấy được, nên ngắm phong cảnh cũng ngắm qua, hiện tại nên rời khỏi.
Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi không nói hai lời, tất cả đi lên cốt thuyền, Thuần Dương Tử cũng leo lên cốt thuyền, Trầm Hải Thần Vương vẫn nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt cũng không rời khỏi.
Đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ đi xa, có người không khỏi thì thào nói:
- Đổi lại là ta, ta cũng sẽ đứng bên phía Lý Thất Dạ, cũng khó trách Vô Cấu Tam Tông, Cổ Thuần Tứ Mạch lại ủng hộ Lý Thất Dạ! Hiện tại xem ra, đám người Trác tông chủ càng nhìn xa hơn chúng ta nhiều.
Trước đó rất nhiều người không rõ vì cái gì Trác Kiếm Thi, Liễu Như Yên, Thuần Dương Tử lại đứng bên phía Lý Thất Dạ, thậm chí có không ít Mị Linh hết sức bất mãn với cách làm của Vô Cấu Tam Tông, Cổ Thuần Tứ Mạch.
Nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ ra tay nghiền diệt đạo thân của Mộng Trấn Thiên, chuyện này lam tất cả mọi người ý thức được Lý Thất Dạ cường đại vượt xa bọn họ tưởng tượng.
Chỉ có vào thời điểm này, mọi người mới hiểu được đám người Trác Kiếm Thi, Thuần Dương Tử là cao lớn cỡ nào.
- Ở kiếp này, Nhân tộc chúng ta sẽ trở thành Tiên Đế!
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, có tu sĩ Nhân tộc hưng phấn khó nhịn nói ra.
Chuyện này cũng không trách Nhân tộc hưng phấn như vậy, tại Thiên Linh Giới, Nhân tộc vân suy nhược lâu ngày, vẫn bị Hải Yêu, Thụ tộc, Mị Linh áp chế, nếu như ở kiếp này Thiên Linh Giới Nhân tộc có một vị Tiên Đế, như vậy chắc chắn sẽ làm chi Thiên Linh Giới Nhân tộc hãnh diện.
- Chưa tới thời điểm tranh giành thiên mệnh, lại có ai có thể đưa ra kết luận cuối cùng, chẳng biết hươu chết về tay ai, chuyện này không nói trước được.
Có cường giả Mị Linh tộc chua chua nói ra, đương nhiên, lời này không phải rất đủ lực lượng.
- Vậy sao? Ta chính là đánh bạc Lý Thất Dạ có thể cười đến cuối cùng, hắn có thể diệt đạo thân Mộng Trấn Thiên, có thể trảm chân thân Mộng Trấn Thiên.
Dũng khí của tu sĩ Nhân tộc càng lúc càng lớn.
- Hừ, Lý Thất Dạ tuy cường đại, hắn đả bại chỉ là đạo thân mà thôi, chân thân vừa ra, hừ, nhất định có thể kỳ khai đắc thắng, thắng ngay từ trận đầu.
Có dệ tử Mị Linh lập tức bất mãn, nổi giận thay Mị Linh của bản thân.
- Đúng thế, lực lượng đạo thân chỉ một phần mười chân thân, chân thân vừa ra, nhất định có thể vô địch.
Một Mị Linh khác cũng không phục nói.
- Lý Thất Dạ trảm Mộng Trấn Thiên!
Tu sĩ Nhân tộc vẫn cắn chết chuyện này.
- Đây chẳng qua là đạo thân, đạo thân, chỉ là một phần mười chân thân!
Mị Linh không muốn tiếp nhận cách nói này, uốn nắn lại.
- Lý Thất Dạ chính là trảm Mộng Trấn Thiên!
Tu sĩ Nhân tộc vẫn nói câu này, nhìn qua tu sĩ Mị Linh cười lạnh nói.
- Ngươi, ngươi đừng cho Lý Thất Dạ nói khoác, về sau hưu chết về tay ai còn chưa biết đấy!
Cường giả Mị Linh căm giận nói.
- Lý Thất Dạ trảm Mộng Trấn Thiên!
Tu sĩ Nhân tộc này vẫn nói một câu đơn giản này.
Cuối cùng những tu sĩ Mị Linh bị câu này làm chán nản, bọn họ dứt khoát ngậm miệng lại, không muốn lại nói tiếp, nói thêm chính là tự tìm mất mặt.
Trên thực tế, Mị Linh bất kể nói thế nào trong nội tâm đều không có lực lượng, hiện tại Xích Hỏa lão tổ ở đây, hắn cũng không nói câu nào, hắn chỉ yên lặng thu hồi mảnh vỡ xe ngựa, cuối cùng là yên lặng rời khỏi, từ đầu đến cuối, hắn vẫn không nói nhiều một câu, trừ phi hắn đạt được chỉ thị của chủ nhân.
Nhìn thấy Xích Hỏa lão tổ lập tức rời đi, chuyện này làm cho rất nhiều cường giả Mị Linh nhất tộc hít thở không thông, trong nội tâm rất áp lực.
Thử nghĩ mà xem, trước đó, Xích Hỏa lão tổ phon quang bực nào, tuy hắn chỉ là một mã phu, nhưng mà đối với những người khác hắn vẫn cao cao tại thượng. Đối với bất luận kẻ nào mà nói, có thể trở thành mã phu của Tiên Đế cũng không phải sỉ nhục, mà là một loại vinh quang.
Nhưng hôm nay Xích Hỏa lão tổ đã không hề kiêu ngạo, không hề cao cao tại thượng, giống như ngã từ trên thần đàn xuống đất.
Xích Hỏa lão tổ yên lặng không nói gì, chuyện này đã đánh phá thần thoại vô địch của Mộng Trấn Thiên, cho dù là Mộng Trấn Thiên còn có cơ hội, nhưng hắn đã có lực địch, chuyện này cấu thành uy hiếp cực lớn cho Mộng Trấn Thiên.
Vào giờ phút này, cho dù là Mị Linh nhất tộc không muốn thừa nhận, nhưng cũng đồng dạng hiểu rõ, từ hôm nay trở đi, Mộng Trấn Thiên chỉ sợ không cách nào hiệu lệnh thiên hạ như lúc trước, không cách nào giống như trước kia người người đi theo sùng bái hắn.
Lý Thất Dạ nghiền diệt đạo thân của hắn, chuyện này đã làm thần thoại vô địch của Mộng Trấn Thiên rơi xuống thần đàn, đồng thời cũng làm cho uy danh hiển hách của Mộng Trấn Thiên tổn thất thảm trọng!
Rời khỏi Cốt Hải, Thuần Dương Tử cũng ý định rời khỏi, hắn nhìn qua Lý Thất Dạ ôm quyền, vừa cười vừa nói:
- Lý huynh, ta chuẩn bị quay về Cổ Linh Đảo, không biết lần này từ biệt, ngày sau có tương kiến hay không.
- Hữu duyên sẽ tương kiến.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra.
Thuần Dương Tử cười khổ một tiếng, nói ra:
- Hôm nay từ biệt, chỉ sợ là cần thật lâu mới có thể gặp lại Lý huynh. Lần này đi theo Lý huynh tới Cốt Hải, tiểu đệ cảm xúc quá sâu, thu hoạch rất nhiều. Lần này quay về Cổ Linh Đảo, ta ý định bế quan, muốn bế tử quan, không biết ngày nào mới có thể xuất qua.
Thuần Dương Tử nói lời này xuất phát từ đáy lòng, lúc này hắn đi tới đây thu hoạch rất nhiều, hắn nói thu hoạch thực sự không phải là chỉ bảo vật, mà là cảm ngộ đại đạo.
Trước đó hắn đã từng biết rõ mình cùng Mộng Trấn Thiên có chênh lệch, nhưng mà đúng là khi nhìn thấy Mộng Trấn Thiên ra tay, làm cho Thuần Dương Tử mới chính thức hiểu mình chênh lệch với Mộng Trấn Thiên ở nơi nào.
Sau khi gặp Lý Thất Dạ dương oai thì càng mở cánh cửa mới trước mặt Thuần Dương Tử, thì ra đạo hạnh cũng có thể tu luyện, công pháp cũng có thể giày vò như vậy, trừ thọ pháp, mệnh công, thức thuật ra, còn có thể đánh bóng nhiều thứ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.