Đế Bá

Chương 2268: Con kiến hôi (1)




Thấy tư thái ngạo mạn của trưởng lão Cổ Linh Uyên, Lý Thất Dạ tươi cười nhàn nhạt, hắn nhàn nhã nói:
- Ta là người có tật xấu. Người khác bảo ta không nên xen vào chuyện của người khác, nhưng mà ta lại ưa thích xen vào chuyện của người khác.
- Vậy sao?
Trưởng lão Cổ Linh Uyên vừa nghe đượcc Lý Thất Dạ nói lời này, lập tức hai mắt sáng lên, cười rộ lên, lạnh lùng nói:
- Vậy hôm nay ngươi phải sửa tật xấu này rồi! Tại Thần Chỉ Châu, vậy không phải do ngươi. Đến lúc đó đánh gãy hai chân của ngươi, cho ngươi quỳ trên mặt đất, sau đó ngươi suy nghĩ một chút hậu quả của việc xen vào chuyện của người khác.
- Đánh gãy hai chân của ta?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Có thể đánh gãy hai chân của ta, trong Cổ Linh Uyên các ngươi còn chưa ra đời, trong cửu giới cũng chưa ra đời.
- Không biết sống chết, dám là địch với Cổ Linh Uyên, giết không tha!
Đám đệ tử Cổ Linh Uyên vây quanh Lý Thất Dạ ba người, có tên đệ tử không nhịn được quát lớn.
Tại Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên chính là tồn tại chí cao vô thượng, Cổ Linh Uyên bọn họ nói là pháp lệnh, ai dám ngỗ nghịch Cổ Linh Uyên, giết không tha, bất kể là ai!
- Lá gan không nhỏ.
Trưởng lão Cổ Linh Uyên cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Đoán ngươi tại Thiên Linh Giới cũng là đại nhân vật đúng không, đáng tiếc, tại đây không phải nơi khác của Thiên Linh Giới, nơi này là Thần Chỉ Châu! Không quản ngươi là ai, đi vào Thần Chỉ Châu là long cũng phỉa nằm dưới chân Cổ Linh Uyên, là hổ cũng phải nghe lời Cổ Linh Uyên, nếu không long cũng tốt, hổ cũng được, Cổ Linh Uyên chúng ta sẽ rút gân hút tủy của ngươi ra.
Trưởng lão Cổ Linh Uyên khí phách vô cùng, cũng ngang ngược vô cùng. Trên thực tế Cổ Linh Uyên đúng là có vốn liếng ngang ngược, mặc kệ là dạng truyền thừa gì, mặc kệ là dạng thiên tài gì, đi vào Thần Chỉ Châu đều bị áp chế, đó là thời điểm có cầu với Cổ Linh Uyên.
Tại Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên có ưu thế tuyệt đối! Cổ Linh Uyên không chỉ cường đại, hơn nữa tại Thần Chỉ Châu áp chế tu sĩ từ bên ngoài, thường thường là thịt cá trước mặt Cổ Linh Uyên!
Có ưu thế tuyệt đối như vậy, có thực lực cường đại, với tư cách chủ nhân Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên có thể không ngang ngược sao? Khó không hùng hổ dọa người sao?
Có thể nói tại Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên là không giảng đạo lý, đối với Cổ Linh Uyên mà nói, bọn họ nói là đạo lý, bọn họ nói là vương pháp.
Nhìn thấy trưởng lão Cổ Linh Uyên tư thái như vậy, Diệp Tiểu Tiểu đã cảm thấy có ý tứ, nàng nhìn qua Lý Thất Dạ, lại nhìn qua trưởng lão Cổ Linh Uyên, sau đó nhõng nhẽo cười nói:
- Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là đại nhân nhân tiếng tăng lừng lẫy, Lý Thất Dạ!
- Lý Thất Dạ?
Nghe được Diệp Tiểu Tiểu nói lời này, trưởng lão Cổ Linh Uyên cười rộ lên, nói ra:
- Cửu ngưỡng đại danh, cửu ngưỡng đại danh, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý.
Trưởng lão Cổ Linh Uyên có thái độ như vậy, nhìn từ điểm nào cũng không giống kính ngưỡng từ lâu, mà là cười nhạo, là đùa cợt và không quan tâm.
- Nhưng nơi này là Thần Chỉ Châu!
Trưởng lão Cổ Linh Uyên lập tức thu hồi bộ dáng tươi cười, tư thái vẫn cao ngạo, lạnh lùng nói:
- Đây là Thần Chỉ Châu, mặc kệ ngươi là Lý Thất Dạ cũng tốt, Lý Bát Dạ cũng được, đều tốt nhất kẹp cái đuôi trước mặt Cổ Linh Uyên chúng ta! Cho dù ngươi cường đại hơn nữa, quản chi ngươi mãnh long quá giang, dám ở Thần Chỉ Châu đối nghịch với Cổ Linh Uyên, mảnh long cũng bị rút gân, đánh gãy sông lưng của nó quỳ tại nơi này.
Trong cả Thiên Linh Giới, biết rõ chuyện của Lý Thất Dạ mà còn dám bày ra tư thái cao ngạo như vậy, dám nói ra lời hung hăng như vậy không có bao nhiêu người.
Nhưng mà trưởng lão Cổ Linh Uyên lại dám, trong mắt trưởng lão Cổ Linh Uyên xem ra, cho dù là thiên vương lão tử đi tới Thần Chỉ Châu, đều phải kẹp đuôi trước Cổ Linh Uyên, bất kể là thiên tài khó lường cỡ nào đi tới Thần Chỉ Châu, đều phải cho dựa vào quy củ Cổ Linh Uyên làm việc.
Thậm chí ngay cả tồn tại như Mộng Trấn Thiên đi tới Cổ Linh Uyên, đều phải đưa tiền bảo hộ cho Cổ Linh Uyên, cũng phải khách khí với Cổ Linh Uyên, cho nên trưởng lão Cổ Linh Uyên mới không sợ Lý Thất Dạ.
Tại Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên chính là ông vua không ngai, Cổ Linh Uyên chính là tồn tại cao cao tại thượng, trừ phi là Tiên Đế đến, nếu không Cổ Linh Uyên không sợ bất luận kẻ nào!
- Khẩu khí thực không nhỏ.
Nghe được trưởng lão Cổ Linh Uyên nói như vậy, Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy ngoài ý muốn, nói ra:
- Coi chừng đưa tới họa diệt môn!
Diệp Tiểu Tiểu nói câu này không phải thổi phồng Lý Thất Dạ, mà nàng thật cho rằng Lý Thất Dạ đầy đủ cường đại mà thôi.
- Họa diệt môn!
Lời này vừa ra, trưởng lão Cổ Linh Uyên lập tức sắc mặt lạnh băng, lạnh lùng nói:
- Nếu là thiên tài, còn không có trở thành Tiên Đế, đi vào Thần Chỉ Châu cũng phải kẹp đuôi trước Cổ Linh Uyên, Lý Thất Dạ thì thế nào, hắn được coi là cái gì...
Trưởng lão Cổ Linh Uyên đúng là đủ hung hăng càn quấy, nói ra câu như vậy, quả thực chính là chỉ vào Lý Thất Dạ mắng to.
- Bằng lời này, ta cũng có thể cân nhắc tiệu diệt Cổ Linh Uyên một chút.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lập tức bàn tay lớn chụp vào trưởng lão Cổ Linh Uyên.
- Tới tốt, nhìn xem ngươi có mấy phần công lực!
Thấy bàn tay lớn chộp tới, trưởng lão Cổ Linh Uyên hét lớn một tiếng, không sợ hãi chút nào, huyết khí cuồn cuộn, ra tay như thái sơn áp đỉnh, trấn giết Lý Thất Dạ.
Trong mắt trưởng lão Cổ Linh Uyên xem ra, Lý Thất Dạ cho dù cường đại hơn nữa, đi vào Thần Chỉ Châu sẽ bị Thần Chỉ Châu áp chế, sẽ không ở trong Thần Chỉ Châu cường đại tới mức nào, cho nên hắn tự nhận ra tay là có thể chém giết Lý Thất Dạ.
"Phanh" một thanh âm vang thật lớn, bàn tay Lý Thất Dạ chỉ chấn động nhẹ nhàng, trấn giết tất cả ngăn cản, dưới Trấn Ngục Thần Quyền, trưởng lão Cổ Linh Uyên công phạt căn bản không đáng nhắc tới.
"Ba" một tiếng vang lên, trưởng lão Cổ Linh Uyên rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, bị Lý Thất Dạ dễ dàng bóp cổ.
- Ngươi...
Đột nhiên bị Lý Thất Dạ bóp cổ, sắc mặt trưởng lão Cổ Linh Uyên đại biến.
- Tiểu bối, chớ có làm càn. Nhanh chóng thả người!
Lúc này có đệ tử Cổ Linh Uyên quát một tiếng, tuy bọn họ trên miệng nói thế, ra tay không lưu tình chút nào, oanh, oanh, oanh nổ mạnh vang lên, đám đệ tử lập tức ra tay đánh giết Lý Thất Dạ.
- Con kiến hôi mà thôi.
Lý Thất Dạ chỉ cười lớn, một ngón tay hoành thiên. Nghe được "Phốc, phốc, phốc" vang lên, tất cả công phạt đều bị đánh thủng, một đệ tử Cổ Linh Uyên lúc này ngửa mặt lên trời, mi tâm của bọn họ lưu lại lỗ máu đáng sợ.
- Ngươi không có bị áp chế!
Nhìn thấy cảnh này, trưởng lão Cổ Linh Uyên lập tức sắc mặt đại biến, trong thời gian cực ngắn, hắn mới ý thức tới cái gì.
- Đoán đúng, đáng tiếc, không có thưởng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Sắc mặt trưởng lão Cổ Linh Uyên nhất thời khó coi tới cực điểm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Lý Thất Dạ lại không bị áp chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.