Đế Bá

Chương 2282: Bất Tử môn chủ thỉnh giáo (1)




- Lý Thất Dạ quá cường đại quá nghịch thiên a, Mộng Trấn Thiên là tồn tại có thể xưng huynh gọi đệ với Tiên Đế cũng phải đi tìm viện binh!
Có lão tổ thì thào nói.
Mộng Trấn Thiên đã đến, Thần Chỉ Châu lại bắt đầu náo nhiệt, sau đó tin tức lại truyền tới, Hải Loa Hào cũng tới Thần Chỉ Châu, Hải Loa Hào Già Hải thiên tử tự mình mang theo nhiều người tới bái phỏng Cổ Linh Uyên.
- Hải Loa Hào cũng muốn liên thủ với Mộng Trấn Thiên sao?
Có người nghe tin tức này thì nói ra.
- Cũng không nhất định.
Có người suy đoán khác, nói:
- Bất luận người nào đi Thần Chỉ Châu đều đi bái phỏng Cổ Linh Uyên, chỉ có Cổ Linh Uyên tương trợ, tại Thần Chỉ Châu mới không bị áp chế.
Từ khi Mộng Trấn Thiên, Hải Loa Hào xuất hiện tại Thần Chỉ Châu, Thần Chỉ Châu trở nên càng náo nhiệt, không ít môn phái truyền thừa đều xuất phát đi tới Thần Chỉ Châu.
Thậm chí có tin tức truyền thuyết, Lý Thất Dạ đã ở Thần Chỉ Châu, chỉ trong thời gian ngắn làm cho Thần Chỉ Châu trở nên nóng bỏng, có cảm giác mưa gió sắp tới.
Lý Thất Dạ ở lại Hạc Chủy Phong vài ngày, ban ngày hắn đào hố, buổi tối thì chỉ điểm Tư Mã Ngọc Kiếm tu luyện, Tư Mã Ngọc Kiếm cũng không có làm cho Lý Thất Dạ thất vọng, nàng không chỉ tu luyện nhanh, hơn nữa lĩnh ngộ cũng cực nhanh, chỉ cần Lý Thất Dạ thêm chút chỉ điểm, nàng có thể hiểu ra.
Với tình huống của Tư Mã Ngọc Kiếm, Lý Thất Dạ cũng rất hài lòng, hắn thật sự nhìn đúng người, Tư Mã Ngọc Kiếm thật sự là hạt giống tốt, nàng thật sự rất thích hợp tu luyện Sát Thần Đạo.
Vào lúc tu luyện, Tư Mã Ngọc Kiếm cũng thập phần khiếp sợ, bởi vì Lý Thất Dạ lĩnh ngộ Sát Thần Đạo còn hơn xa sư phụ của nàng, thậm chí một ít bí thuật ngay cả sư phụ của nàng không biết, Lý Thất Dạ vậy mà lại biết, đây quả thực chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không phải trong sư môn không có nhân vật số má như Lý Thất Dạ, nàng cũng hoài nghi Lý Thất Dạ có phải là lão tổ vô địch của sư môn hay không.
Đương nhiên Tư Mã Ngọc Kiếm không biết, Sát Thần Đạo là Lý Thất Dạ sáng chế, còn có ai có thể hiểu Sát Thần Đạo hơn hắn cơ chứ?
Lý Thất Dạ đọc qua thức hải của Tư Mã Ngọc Kiếm, hoàn toàn tìm lại trí nhớ về "Sát Thần Đạo". Có trí nhớ "Sát Thần Đạo", chỉ điểm Tư Mã Ngọc Kiếm chỉ là chuyện nhỏ hoàn toàn không đáng kể mà thôi.
Năm đó Lý Thất Dạ còn sáng tạo ra cả Sát Thần dạ đoàn, huống chi chỉ việc chỉ điểm tu hành cho Tư Mã Ngọc Kiếm cơ chứ.
Ngày hôm nay, Lý Thất Dạ vừa đào hố xong, Bất Tử Môn chủ lại tới bái phòng, hơn nữa Bất Tử Môn chủ còn mang tới hảo tửu và thức ăn ngon.
- Lý công tử đến Bất Tử Môn ta, tiểu nhân không tận tình địa chủ, thật sự có lỗi mà.
Bất Tử Môn chủ tự tay rót đầy rượu cho Lý Thất Dạ, bồi tội nói:
- Hôm nay có chút rượu đục và thức ăn dân dã, dùng tận chút tâm ý.
Thấy Bất Tử Môn chủ nhiệt tình, Lý Thất Dạ cũng chỉ cười cười, uống cạn sạch, không nói cái gì.
Trong bữa tiệc rượu này, Bất Tử Môn chủ liên tiếp mời rượu Lý Thất Dạ, thập phần cung kính, thập phần khách khí.
Lễ nhiều không trách, vào hôm nay, luận thân phận, luận địa vị, Bất Tử Môn chủ không có tư cách ngồi chung bàn với Lý Thất Dạ, nhưng mà Bất Tử Môn chủ hạ tư thái của mình rất thấp, lại thập phần cung kính, đây là chuyện người ta không thể nói cái gì.
- Môn chủ nếu có lời gì thì nói đi.
Lý Thất Dạ uống rượu xong, lại nhìn qua Bất Tử Môn chủ nói ra.
Bất Tử Môn chủ lúc này cười khan một tiếng, chà xát chà xát bàn tay, thần thái có chút xấu hổ, cuối cùng, hắn gượng cười nói:
- Cũng không sợ Lý công tử chê cười, nếu ta nói không có chuyện gì, chỉ sợ là vô cùng dối trá. Không dám dấu diếm công tử, tiểu nhân thật sự có chuyện muốn hỏi.
- Nói nghe một chút!
Lý Thất Dạ cũng không thấy quái, chỉ tùy ý cười cười. Trên thực tế có chuyện gì có thể dấu diếm được mắt của hắn cơ chứ.
Bất Tử Môn chủ trầm ngâm một hồi, sau đó cung kính không mất cẩn thận, nói:
- Tiểu nhân muốn, là muốn, là muốn mời Lý công tử chỉ giáo, làm sao có thể cứu vãn cục diện Bất Tử Môn đây?
Nói ra những lời này, Bất Tử Môn chủ có cảm giác như trút được gánh nặng, bởi vì chuyện này, hắn châm chước vài ngày, trong nội tâm lo nghĩ, ngủ đều ngủ không được, nhưng mà vì Bất Tử Môn, cuối cùng hắn vẫn bất chấp giá nào, cứ thử một lần.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Môn chủ nói lời này là hỏi lầm người rồi, ta chỉ là người ngoài, loại chuyện này môn chủ nên thương lượng với các trưởng lão thì hơn.
- Tiểu nhân biết rõ làm như vậy là đường đột.
Bất Tử Môn chủ thập phần chân thành nói:
- Thực sự không phải là tiểu nhân nịnh nọt công tử, sự thật trong đôi mắt của công tử giống như không gì không biết, có tư thái thiên nhân, công tử chính là vĩ nhân, vì vậy tiểu nhân muốn thỉnh giáo công tử về kế sách trung hưng.
- Kế sách trung hưng?
Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu, nói ra:
- Thế gian có vô số trí giả, hùng tài xuất hiện lớp lớp. Ta tuy là người khinh thường cửu giới, nhưng mà nói thật ra. Sách lược đối với tông môn ta gần đây có hiểu sơ qua. Thế gian trí giả rất nhiều, môn chủ nếu thật muốn thỉnh giáo kế sách trung hưng, vẫn nên tìm người khác đi.
- Đây chỉ sợ không phải vấn đề trí tuệ có thẻ giải được.
Bất Tử Môn chủ cười khổ một tiếng, nói ra:
- Tông môn quản giáo, chế định sách lược, còn có thể thỉnh giáo trí giả. Nhưng mà thứ Bất Tử Môn đánh rơi không phải trí giả có thể nói được, cho dù có cao kiến của trí giả cũng không cách nào thực hiện được.
- Tiểu nhân cho rằng, Lý công tử có thể chỉ ra con đường sáng cho Bất Tử Môn. Lúc này không có người ngoài, tiểu nhân cũng hiểu, bí mật Bất Tử Môn người ngoài không biết được. Lý công tử có thể biết được, chuyện này nói rõ Lý công tử chính là ông trời ban đại ân cho Bất Tử Môn. Thỉnh Lý công tử chỉ giáo, chỉ điểm một con đường sáng, Bất Tử Môn nguyện trọn đời ủng hộ Lý công tử.
Nói đến đây Bất Tử Môn chủ quỳ lạy trên mặt đất, đầu rạp xuống đất, bộ dáng cực kỳ thành kính, không hề nghi ngờ, Bất Tử Môn chủ là thân thành thỉnh giáo Lý Thất Dạ.
Bất Tử Môn chủ cũng muốn trung hưng Bất Tử Môn, nhưng mà. Vẫn mơ tưởng trung hưng Bất Tử Môn nhưng nói dễ vậy sao. Trên thực tế lịch đại chưởng môn Bất Tử Môn đều muốn vực dậy Bất Tử Môn. Nhưng đều vô lực xoay chuyển trời đất, không thể làm được gì.
Đối với Bất Tử Môn bọn họ mà nói, muốn trung hưng Bất Tử Môn không chỉ là vấn đề tài nguyên, quan trọng hơn chính là Bất Tử Môn mất đi căn nguyên, đúng như Lý Thất Dạ đã nói, không có thiên địa tinh khí không tầm thường kia, bọn họ muốn trung hưng Bất Tử Môn chỉ là chuyện hoang đường viễn vông mà thôi.
Lý Thất Dạ đã đến, một câu nói toạc ra bí mật lớn nhất của Bất Tử Môn, bí mật vẫn giữ kín không nói ra, chuyện này làm cho Bất Tử Môn chủ nhìn thấy hy vọng, hoặc là Lý Thất Dạ có thượng sách trung hưng cho bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.