Đế Bá

Chương 2323: Tô Ung Hoàng trở về (2)




– Này, các ngươi nói thần dược đang ở đâu vậy? Chúng ta đi xem một chút đi.
Vẫn đứng ở một bên không lên tiếng Diệp Tiểu Tiểu lúc này rốt cục có cơ hội nói chuyện, nàng lập tức cao hứng đối với Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng nói rằng.
Lý Thất Dạ nhìn thấy Diệp Tiểu Tiểu nóng lòng muốn thử, không khỏi vừa cười vừa nói:
– Sẽ mang ngươi đi xem một chút, bất quá, không phải hiện tại, chờ nàng thương thế khỏe rồi, chém giết Già Hải Thiên Tử lại đi cũng không muộn.
Lý Thất Dạ không phải loại thiện nam tín nữ gì, hắn đó là người chủ trương ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, Già Hải Thiên Tử tập kích Tô Ung Hoàng, như vậy, hắn sẽ cho Tô Ung Hoàng cơ hội chém giết Già Hải Thiên Tử.
– Vậy được rồi.
Tuy rằng rất lâu Diệp Tiểu Tiểu nóng hừng hực, thậm chí là điêu ngoa không nói lý, thế nhưng, nàng cũng là một nữ hài tử hiểu đại thế, biết tiến thối.
– Ngươi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, lại vẫn lừa gạt tiểu thiếu nữ vị thành niên.
Tô Ung Hoàng nhìn một chút Diệp Tiểu Tiểu, tức giận trừng mắt với Lý Thất Dạ một cái nói rằng.
– Ai nói ta nhỏ —
Tô Ung Hoàng nói lời này đã đạp phải cái đuôi của Diệp Tiểu Tiểu, nàng lập tức nhảy dựng lên, một tay chống eo thon nhỏ, ưỡn cao bộ ngực sữa đã thấy khe rãnh, hung lắp bắp nói:
– Bản tiểu thư hành tẩu bát phương, uy hiếp vạn vực, ai nói bản tiểu thư nhỏ!
Thấy bộ dáng Diệp Tiểu Tiểu hung hăng, Tô Ung Hoàng có chút dở khóc dở cười, không khỏi lắc đầu.
Lý Thất Dạ chưa có để ý tới Diệp Tiểu Tiểu hung hăng, mà đối với Tô Ung Hoàng nói rằng:
– Muốn chém giết Già Hải Thiên Tử, ta trước tiên giúp ngươi giải Thần Chỉ Châu áp chế.
Nói rồi, bàn tay to đặt ở giữa hai bên ngực của Tô Ung Hoàng.
Bàn tay to đặt ở trên bộ ngực sữa, cảm thụ được bàn tay to thô ráp hữu lực của Lý Thất Dạ, Tô Ung Hoàng phấn mặt đỏ lên, một trận nóng hừng hực, chính là nàng như vậy ung dung nữ tử đều không khỏi chậm rãi cúi xuống trán, có không nói được ôn nhu.
“Tranh, tranh, tranh…” Đại đạo cách chuyển động, từng đợt thanh âm hưởng hảo, cuối cùng, giống một con cự tỏa giải trừ như nhau, nghe được một tiếng tỏa âm hưởng khởi, áp chế cách trong nháy mắt bị giải khai.
– Chính là như vậy —
Sau khi được giải khai áp chế, Tô Ung Hoàng không khỏi thật sâu hít thở một cái, như trút được gánh nặng, mặc dù nói Thần Chỉ Châu áp chế chắc là sẽ không đối với bất kỳ người nào tạo thành thương tổn, thế nhưng, ở Thần Chỉ Châu thời gian lâu dài, ở như vậy dưới áp chế của, giá không chỉ là khiến người ta có mang gông xiềng cảm giác, như vậy áp chế thời gian dài, thậm chí khiến người ta cảm giác không thở nổi.
Bây giờ bị Lý Thất Dạ giải khai áp chế, toàn thân Tô Ung Hoàng vô cùng thoải mái, huyết khí cuồn cuộn, vào giờ khắc này, huyết khí mạnh mẽ trở về, nàng đã hồi phục trạng thái bình thường.
Ngay khi giải thoát áp chế, Tô Ung Hoàng càng là hoàng khí thao thao, ở dưới khí thế không giận mà uy này có một cổ chiến ý vô cùng mãnh liệt.
– Tĩnh dưỡng cho tốt đi, khi thương thế chữa tốt lại, ngươi sẽ có một cuộc chiến, không cần phải nóng ruột.
Cảm thụ được chiến ý trên người Tô Ung Hoàng, Lý Thất Dạ nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
– Già Hải Thiên Tử trốn không thoát đâu, hắn có chỗ dựa ở thần thụ thành, hắn cũng sẽ không thoát được quá xa, hắn sẽ trở về báo thù.
– Ta chờ hắn tới, ta sẽ đích thân chặt bỏ sọ đầu của hắn!
Hai mắt Tô Ung Hoàng phát lạnh, chiến ý dạt dào. Bị Già Hải Thiên Tử tập kích, chuyện này đã để cho nàng giận dữ, nếu không phải bị Thần Chỉ Châu áp chế, nàng nhất định sẽ chém giết Già Hải Thiên Tử!
Tô Ung Hoàng dưỡng thương, đám người Lý Thất Dạ lưu lại ở thần thụ thành, chờ Tô Ung Hoàng thương thế tốt lại sẽ đến chém giết Già Hải Thiên Tử.
Mà trong những ngày này, thần thụ thành tới một người. Khi người này xa xa đi tới thần thụ thành, đã có động tĩnh cực lớn.
Đây là một trung niên hán tử, khi trung niên hán tử này từ xa xa đi tới, đã có phong phạm hoàng giả.
Người này đi đến cũng không nhanh. Khi hắn từng bước một đi tới, đại địa dĩ nhiên vang lên thanh âm “Đông — đông — đông –” như vậy.
Thanh âm thình thịch thập phần có tiết tấu, nó là không nhanh không chậm. Tiếng vang ấy không phải hết sức to lớn, thế nhưng, nghe vào lại khiến người ta cảm giác như đại địa đang chấn động, tựa hồ Thần Thụ Lĩnh giống như là một trái tim to lớn đang nhảy nhót vậy.
Khi người này đi tới, Thần thụ thành dĩ nhiên hiện lên dị tượng, bầu trời có vẻ xanh đậm không gì sánh được, toàn bộ thần thụ thành trong nháy mắt trở nên xanh biếc khí dạt dào, sinh cơ bàng bạc vô cùng tràn ngập cả tòa thần thụ thành, tựa hồ thoáng cái cả tòa thần thụ thành bị vô tận sinh cơ bao phủ.
Ở phía sau, trên bầu trời thần thụ thành dĩ nhiên bay xuống từng phiến lá xanh, mỗi một phiến lá xanh đều là hết sức mềm mại. Khi từng phiến lá xanh bay xuống thần thụ thành, tựa hồ mang đến cho thần thụ thành sinh mệnh hoàn toàn mới.
Hơn nữa, ngay khi trung niên hán tử này từng bước một đi tới, dưới chân của hắn rải ra một cái đại đạo. Trên đại đạo mọc đầy cây cỏ xanh biếc. Ở trong cái đại đạo này sinh trưởng có thảo linh chi, hoàng tinh các loại linh dược trân quý, tựa hồ, hắn bất luận là đi tới chỗ nào, đều là vạn vật sinh trưởng, linh dược đan thảo thành tùng.
Một trung niên hán tử như vậy từng bước một đi tới, dĩ nhiên hiện lên dị tượng, điều này làm cho rất nhiều người đều khiếp sợ, tựa hồ trung niên hán tử này chính là sâm lâm chi chủ, hắn có thể nắm giữ tất cả cây cối sinh trưởng.
Ngay khi trung niên hán tử này đi tới ngoài thành thần thụ, ánh mắt của hắn đảo qua, toàn bộ thần thụ thành dĩ nhiên đã bừng sáng, tựa hồ lúc này ánh mắt của hắn đã chiếu sáng thần thụ thành.
Khi ánh mắt của trung niên hán tử này đảo qua, vô số người trong lòng băng lãnh. Ở trong sát na này, mọi người cũng cảm giác mình hoàn toàn bị giá ánh mắt bao phủ trứ, hắn tùy ý đảo qua ánh mắt có thể bao phủ toàn bộ thần thụ thành, ở ánh mắt như vậy dưới, tựa hồ thần thụ thành tất cả mọi người không chỗ che giấu.
Khi trung niên hán tử này đến, hắn hoàn toàn không có che lấp thần uy của mình, hắn để cho thần uy bao phủ toàn bộ thần thụ thành, cảm thụ được thần uy của trung niên hán tử này không chỗ nào không có mặt, điều này làm cho rất nhiều người đều không khỏi rợn cả tóc gáy.
– Ai vậy nha?
Thấy trung niên hán tử này, vô số người đều kính nể, từ trên người hắn phát ra khí thế, ngay cả người không biết xem hàng cũng đều biết hắn là đáng sợ đến không thể xem thấu, thế nhưng, lại không ai nhận thức trung niên hán tử này.
Đối với rất nhiều tu sĩ cường giả tại Thần Thụ Lĩnh mà nói, trước mắt đột nhiên đi ra trung niên hán tử này thật sự là quá xa lạ, chỉ sợ không có mấy người biết lai lịch của hắn.
– Lục Hoàng, hắn, hắn không là chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.