Đế Bá

Chương 2350: Gắn bó như gió (1)




– Có thể.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Theo ghi lại có nói, ngươi phục dụng càng nhiều, tỷ lệ lại càng nhỏ, nếu như nói phiến lá đầu tiên là hai thành, như vậy phiến lá thứ hai giảm gấp đôi, cứ thế mà suy ra. Đương nhiên, cũng có thể đụng đại vận, ăn cả chín phiến lá vào, nói không chừng có thể làm ngươi đụng đại vận, một lần là thành công.
Luân hồi, ý nghĩa là có thể trọng sinh, có thể lại sống cả đời, đối với trường sinh, đối với trọng sinh, vấn đề này rất nhiều cường giả thăm đo qua, không biết có bao nhiêu Tiên Đế cân nhắc về nó.
Nhưng mà luận trường sinh, luận luân hồi, nói dễ vậy sao, dưới thủ đoạn sinh tồn bình thường, cho dù là Tiên Đế cũng khó trọng sinh chứ đừng nói là luân hồi.
Cũng bởi vì có tiên dược như Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, từng làm cho rất nhiều Tiên Đế tìm kiếm, muốn thăm dò tiên dược này, cũng chính bởi vì như vậy, đã từng có không ít Tiên Đế, hải thần, thụ tổ đã tới Thần Thụ Lĩnh, bọn họ đều đi tìm kiếm gốc Luân Hồi Cửu Diệp Thảo này.
Nhưng cho dù từng có Tiên Đế hoặc hải thần tìm kiếm được Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, cuối cùng vẫn tay không mà về, bởi vì Luân Hồi Cửu Diệp Thảo chưa thành thục, cho dù thật sự đạt được thứ này cũng không dùng được, chỉ là cỏ khô mà thôi.
Sau khi chờ đợi trong năm tháng dài dằng dặc, rốt cục Luân Hồi Cửu Diệp Thảo thành thục ở kiếp này.
– Thiên Linh Giới còn có mấy lão bất tử không kiềm nén được.
Đạm Đài Nhược Nam chậm rãi nói ra:
– Những lão bất tử như vậy sẽ không dễ dàng xuất thế, muốn mời lão bất tử quái vật như thế đi ra ngoài, chỉ sợ là cần Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, đám người Mộng Trấn Thiên chỉ sợ cũng ôm tâm tư này.
– Nhiều người mới náo nhiệt.”
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ta còn sợ ít người đấy, nếu như đám người Mộng Trấn Thiên không đến, ta thật sự có phiền toái. Nhưng mà đến là tốt rồi, đám người Mộng Trấn Thiên, Hắc Ám cổ vương tử rất trẻ tuổi, huyết khí dồi dào, sinh mệnh lực tràn đầy!
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Đạm Đài Nhược Nam tươi cười, thời điểm thiếu gia nàng nói như vậy, nàng hiểu thiếu gia muốn làm cái gì.
– Chuyện trọng đại như thế, ta không tham gia.”
Đạm Đài Nhược Nam vừa cười vừa nói:
– Nếu như ta đi, nói không chừng đám người Mộng Trấn Thiên sẽ do dự, sẽ làm hư chuyện tốt của ngươi. Dứt khoát nhân dịp này cho bọn họ cơ hội đi, nói không chừng bọn họ cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, khống chế đại cục.
– Ta cũng hy vọng bọn họ nghĩ như thế đấy.
Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm.
Đạm Đài Nhược Nam cũng cười cười, nàng đi theo Lý Thất Dạ lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ Lý Thất Dạ muốn tính toán cái gì, nhưng chỉ có đám người Mộng Trấn Thiên đáng thương là không biết, chẳng bao lâu sau, có không biết bao nhiêu kẻ không ai bì nổi cho rằng khống chế tất cả, tự cho rằng mình khống chế toàn cục, nhưng mà, cuối cùng nhất đều bị hắc thủ sau màn âm nha ăn sạch sẽ.
Nếu quả thật có người biết rõ âm nha, chính thức biết âm nha đáng sợ thế nào, chắc chắn sẽ nhượng bộ lui binh, lánh đời không xuất thế, không cùng tranh phong.
Từ khi Cổ Minh bị diệt, thế gian đã khó có người nào ngăn cản con đường của hắn, bất kể là ai dám ngăn cản con đường của hắn đều giết không tha.
– Nếu như ngươi cần, ta lưu cho ngươi một lá Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.
Hai người bọn họ trầm mặc một hồi lâu, Lý Thất Dạ nhìn qua Đạm Đài Nhược Nam, sau đó chậm rãi nói ra, lúc này Lý Thất Dạ thần thái rất chân thành.
– Không, ta cũng không hy vọng thứ này nằm trong tay của ta.
Đạm Đài Nhược Nam nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Ta biết rõ ngươi không cần, nhưng thứ này cũng có thể lưu cho ngươi chuẩn bị phía sau, thực sự tất yếu ngươi cũng có tỷ lệ quay đầu lại.
Đạm Đài Nhược Nam bắt đầu trầm mặc, qua một hồi lâu, nàng nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Không, ta không cần đánh bạc quay đầu lại, ta cảm thấy được, thành công cũng tốt, thất bại cũng được, ta sẽ đi đối mặt, nếu không dưới sứ mạng dài dằng dặc như thế, dài tới mức ta không biết phải tới năm nào mới chấm dứt…
Nói đến đây, Đạm Đài Nhược Nam than nhẹ một tiếng, có chút thương cảm, nói ra:
– Cả đời này, ta cũng trải qua như vậy, đã từng có thành tựu huy hoàng, ta cần thứ duy nhất là sứ mạng cuối cùng, thời điểm nên chấm dứt cũng phải chấm dứt, thắng cũng tốt, bại cũng được, ít nhất ta từng cố gắng qua, thành bại do trời định…
Lý Thất Dạ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nắm chặc bàn tay, tâm tình của hắn cũng giống nàng.
– Ta không bằng thiếu gia.
Qua một hồi lâu, Đạm Đài Nhược Nam cười khổ một tiếng, nói ra:
– Hoặc là, thiên phú của ta rất cao, hoặc là ta rất thông minh, nhưng cuối cùng trí tuệ cao nhất vẫn là thiếu gia. Trong năm tháng vô tận, một lần lại lại một lần nghênh chiến, một lần lại một lần thăm dò, thất bại, không nhụt chí, thành công cũng không kiêu ngạo.
– Trong năm tháng vô tận như vậy, thân ảnh thiếu gia vẫn bồi hồi theo thời gian, trên con đường dài dằng dặc như vậy, thiếu gia vẫn đang kiên trì. Một lần lại một lần, từ cửu giới tới trên cửu giới, lại từ dưới cửu giới đi lên cửu giới, một lần lại một lần làm lại, một lần lại một lần tích lũy, bất kể thành công hay thất bại ngươi vẫn kiên trì.
Nói đến đây, Đạm Đài Nhược Nam thở dài một hơi, có phần đắng chát, cười cười, nói ra:
– Ta không có đạo tâm giống như thiếu gia, trong năm tháng dài dằng dặc như vậy, ta không nhất định có thể kiên trì, tiễn một thân nhân lại tới thân nhân khác, thân nhân không ngừng rời đi, chỉ có chính mình vẫn độc hành, chỉ có chính mình bồi hồi, nói không chừng khi đó ta không chịu nổi mà điên mất.
Lý Thất Dạ cũng thở dài một hơi, năm tháng dài dằng dặc, nó quá xa xôi.
– Cho tới nay, ta vẫn lấy thiếu gia làm kiêu ngạo.
Đạm Đài Nhược Nam cũng nắm chặt lấy tay của Lý Thất Dạ, nàng tươi cười, nói ra:
– Luân Hồi Cửu Diệp Thảo thứ này thiếu gia không nên lãng phí trên người ta, dùng ở nơi hữu dụng đi.
– Luân hồi.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Ở kiếp này, chỉ sợ ta cũng không nghĩ sẽ luân hồi, thời gian quá dài, tuế nguyệt quá xa xôi, hoặc là ta đã chán sống, muốn buông tay đánh cược một lần, thành cũng tốt, bại cũng được, hoặc là kiếp này ta không có suy nghĩ thất bại sẽ lại trọng sinh một lần, tối đa chỉ lưu lại chuẩn bị mà thôi.
– Ta tin tưởng thiếu gia.
Đạm Đài Nhược Nam vừa cười vừa nói:
– Bất kể là thành công hay là thất bại, ta tin tưởng thiếu gia cũng sẽ là người cười tới cuối cùng, cho dù thất bại, ta tin tưởng thiếu gia sẽ kiên trì được, cũng có hậu thủ quay đầu lại. Ta không thấy thiếu gia nói bại, quản chi là thất bại, ngươi vẫn có cơ hội đông sơn tái khởi, vẫn chuẩn bị đẩy ngã cường địch.
– Cho dù thật có hậu thủ, ta cũng không đánh bạc một phần năm cơ hội từ Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
Đạm Đài Nhược Nam cũng tươi cười, tuy thiếu gia vẫn đang cười, nhưng mà, sâu trong lòng của hắn rất ít cười, càng ít có vui vẻ chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.