Đế Bá

Chương 2357: Bẫy rập băng tuyết




Mộng Trấn Thiên vừa nói như vậy, hơn nữa thần thái hắn nghiêm tuấn, chuyện này làm nhiều tu sĩ chấn động, chẳng lẽ tuyết cốc thật sự nguy hiểm như thế, hơn nữa, xem bộ dáng Mộng Trấn Thiên hẳn không gạt người.
- Thì ra là như vậy nha.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Chính là băng nguyên mà thôi, chưa đủ thành đạo, đi thôi, ta đang muốn đi cầm trường sinh tiên dược, cầm trường sinh tiên dược xong lại về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Mộng Trấn Thiên vội vàng nói:
- Lý đạo hữu, chuyện này cần phải nghĩ lại, nơi này thật sự vô cùng hung hiểm, không cẩn thận là bỏ mạng ở đây, Lý đạo hữu không ngại chờ băng nguyên tiêu tán rồi hãy đi vào.
Mộng Trấn Thiên nói rát có thành ý, hoàn toàn là bộ dáng suy nghĩ cho Lý Thất Dạ, hắn làm bộ như thế, mọi người khó liên tưởng hắn và Lý Thất Dạ là thù địch sinh tử.
- Hảo ý như vậy, ta cũng tâm lĩnh.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Hung hiểm nho nhỏ, chưa đủ thành đạo, tránh đường.
- Trúng kế.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ nói như thế, rất nhiều tu sĩ thế hệ trước chấn động, trong lòng hô:
- Gừng càng già càng cay, tuy hung nhân cường đại, nhưng mà luận tâm kế, hắn còn không bằng Mộng Trấn Thiên.
- Cái này ——
Mộng Trấn Thiên do dự, đành phải nói:
- Lý đạo hữu cố ý muốn đi vào, ta cũng không có biện pháp, nhưng mà Lý đạo hữu, nên lấy an toàn của mình là trên hết, nếu vô cùng hung hiểm, Lý đạo hữu nhanh chóng rời đi, ta sẽ tiếp ứng Lý đạo hữu.
Lúc này Mộng Trấn Thiên nói rất chân thành, tư thái của hắn nhìn không giống kẻ thù Lý Thất Dạ, càng giống như sinh tử chi giao.
- Miễn, hung hiểm nho nhỏ, chưa đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói.
Về phần Tô Ung Hoàng vẫn đi theo bên người Lý Thất Dạ chỉ cười cười mà thôi, với sự hiểu biết của nàng về Lý Thất Dạ, người khác càng cho rằng nắm chắc tất cả trong tay, càng nắm giữ đại cục, mà Lý Thất Dạ càng thích nhảy vào tính toán của kẻ đó, sau đó đạp vào mặt kẻ thù, hắn ưa thích nhìn thấy thần thái tuyệt vọng của địch nhân.
- Đã như thế, ta cũng không miễn cưỡng Lý đạo hữu.
Mộng Trấn Thiên đành phải bất đắc dĩ nói.
Lúc này Mộng Trấn Thiên và bạch bào chiến tướng tránh đường cho Lý Thất Dạ đi vào.
Nhìn thấy Mộng Trấn Thiên thành ý như thế, tất cả mọi người ở đây nhìn Mộng Trấn Thiên vài lần, cho rằng mình đang nghĩ sai.
Một ít cường giả thế hệ trước âm thầm lắc đầu, Lý Thất Dạ tuy mạnh, nhưng cuối cùng vẫn trúng thủ đoạn khích tướng của Mộng Trấn Thiên, so với Mộng Trấn Thiên, Lý Thất Dạ vẫn còn non một chút.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả tu sĩ ở đây ngừng thở, nhìn qua Lý Thất đi từng bước vào trong tuyết cốc, mọi người đang chờ hung hiểm hàng lâm.
Hành tẩu trong tuyết cốc, Lý Thất Dạ thần thái tự nhiên, chỉ cười nhạt, nhìn Tô Ung Hoàng bên cạnh nói ra:
- Ngươi nên chuẩn bị tâm lý, trong đây sẽ có người giết ra đấy, Thái Dương Thể thủ hộ, nước lửa tương khắc, đóng băng nơi này dù mạnh hơn nũa cũng khó lấy mạng của ngươi.
- Bbăng nguyên nơi này thật sự lợi hại như vậy sao?
Tô Ung Hoàng cũng ngưng mắt nhìn, lúc này nàng đã âm thầm tăng huyết khí và khí lực lên, tùy thời ứng phó biến cố.
- Là có băng nguyên chân thật, nhưng mà không có lợi hịa như thế.
Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, nhàn nhạt nói:
- Nhưng mà bị người ta động tay động chân mà thôi, khiến uy lực của nó tăng vọt đáng sợ.
- Đã biết có nguy hiểm, còn muốn xông tới.
Tô Ung Hoàng trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ, đương nhiên, nàng cũng không có trách cứ Lý Thất Dạ, nàng trợn mắt có ba phần kiều mỵ, ai nhìn thấy cũng ngứa ngáy trong lòng.
- Tiểu hung mà thôi, chưa đủ thành đạo, ngươi chờ xem náo nhiệt là được.
Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
- Nếu hắn muốn gài bẫy ta, ta cũng thành toán cho hắn, ta sẽ lấy mạng chó của hắn nhanh thôi.
Tô Ung Hoàng chỉ cười, dáng tươi cười ung dung, cũng có được ba phần vũ mị, ai nhìn cũng cảm thấy tim đập thình thịch. Bất luận thời điểm nào, nàng rất có lòng tin vào Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nói nói biết rõ, như vậy trong thiên hạ chẳng có việc gì làm khó hắn cả.
Tư ——
Một tiếng động vang lên, thời điểm Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng đi vào sâu trong tuyết cốc, đột nhiên đóng băng bộc phát, tất cả quá nhanh, nhanh tới mức khó tưởng tượng.
Lực lượng đóng băng quá cường đại, ít nhất là lực lượng cấp Thần Hoàng, cho nê, trong khoảng thời gian ngắn Tô Ung Hoàng cũng bị băng tuyết hòa tan, nhưng mà băng cũng đang tan chảy nhanh chóng.
Về phần Lý Thất Dạ, hắn bị đóng băng thành băng điêu, thân thể không nhúc nhích được, giống như con dê chờ nạp mạng.
- Quả nhiên có hung hiểm, lực lượng đóng băng thật đáng sợ.
Nhìn thấy hai người bị đóng băng, người bên người thần thái quả nhiên là thế, có bẫy rập đang chờ đợi.
Vào lúc này lực lượng đóng băng tăng cường vài lần, lực lượng mạnh mẽ khó chèo chống nổi, lực lượng hàn băng nhanh chóng triệt yêu thái dương tinh hỏa của Tô Ung Hoàng, ai cũng không làm gì được ai.
Nhìn thấy cảnh này, có cường giả thế hệ trước chấn động, lực lượng đóng băng này không thể nào là một Thần Hoàng hoàn thành được, chỉ sợ là hai ba Thần Hoàng liên thủ bố trí bẫy rập, tuy bẩy rập không có người chủ trì, uy lực của nó cũng thật lớn, tồn tại như Mộng Trấn Thiên không phòng bị cũng bị đóng băng dễ dàng.
- Đáng tiếc, không nghe lời thiện, ta đã nói, cốc này rất nguy hiểm.
Lúc này Mộng Trấn Thiên lắc đầu, bộ dáng đáng tiếc, biểu lộ trách trời thương dân.
Phanh ——
Một tiếng nổ vang lên, là Lý Thất Dạ phá băng phong, tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, căn bản không ai rõ Lý Thất Dạ phá băng như thế nào.
Trên thực tế, huyền băng tuy lợi hại, nhưng còn không cách nào giết chết Lý Thất Dạ, khi Lý Thất Dạ sử dụng Phi Tiên Thể và Trấn Ngục Thể bộc phát, thoáng cái đánh nát huyền băng.
Thời điểm Lý Thất Dạ đánh nát huyền băng, làm cho Mộng Trấn Thiên biến sắc,tuyết cốc này hao tổn không ít tâm huyết của bọn họ, chính là đợi Lý Thất Dạ nhảy vào bẩy rập, Mộng Trấn Thiên xem ra, huyền băng tuyết cốc dù không thể giết Lý Thất Dạ, nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không dễ dàng đánh nát huyền băng như vậy, khi đó Lý Thất Dạ mặc bọn họ xử trí.
Lý Thất Dạ đánh nát huyền băng, hắn cũng không có ra tay cứu Tô Ung Hoàng, bởi vì Tô Ung Hoàng tạm thời không gặp nguy hiểm, nàng còn chịu được.
"Keng" một tiếng, huyền băng nhanh chóng biến thành khóa sắt, lập tức khóa chặt thân thể Lý Thất Dạ, vây khốn thân thể Lý Thất Dạ trên không trung.
Khóa sắt huyền băng cực kỳ cứng rắn, hơn nữa có phù văn dung nhập vào, muốn phá tan khóa sắt là quá khó khăn.
Khóa sắt nhanh chóng bộc phát khí lạnh, lại tiếp tục đóng băng Lý Thất Dạ.
Nhưng mà thân thể Lý Thất Dạ chấn động vài cái, vụn băng nhao nhao rơi xuống, lực lượng đóng băng Lý Thất Dạ chấn động sau đó tan nát.
- Mộng Trấn Thiên, loại thủ đoạn nhỏ này không lên được mặt bàn.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Nếu như ngươi và Hắc Ám cổ vương tử chủ trì đại trận này, còn có chút đáng nhìn, chỉ bằng vào đại trận thì chẳng làm gì được ta cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.