Đế Bá

Chương 2370: Bạch bào chiến tướng chết trận




Giờ phút này, cho dù Mộng Trấn Thiên cường đại, nhưng mà hắn đã không có tư cách đông sơn tái khởi, hắn không cách nào vượt qua đạo tâm bản thân, lần này hắn thất bại, Lý Thất Dạ trở thành ác mộng trong lòng hắn.
Lúc này Mộng Trấn Thiên dùng khuỷu tay chèo chống thân thể, hắn lui ra sau từng bước, thời điểm này, trong lòng Mộng Trấn Thiên tràn ngập sợ hãi, tin tưởng và đạo tâm của hắn sụp đổ hoàn toàn.
Vào giờ phút này, Mộng Trấn Thiên thậm chí tuyệt vọng, mười ba mệnh cung, chuyện này làm cho Mộng Trấn Thiên tuyệt vọng triệt để, đây là thành tựu cả đời hắn không thể vượt qua, mặc kệ hắn tương lai cường đại cỡ nào, mười ba mệnh cung của Lý Thất Dạ sẽ là bóng ma trong lòng hắn, làm cho hắn vĩnh viễn thở không ra hơi.
Đúng như Lý Thất Dạ đã từng nói, hắn thất bại, cho dù không chết, chỉ sợ đời này hắn vĩnh viễn sẽ sống trong bóng mờ và sợ hãi Lý Thất Dạ.
Vào thời điểm này, tất cả mọi người nội tâm run rẩy, lúc này tất cả mọi người thở dốc, bất kể là ai, trong nội tâm tràn ngập khủng hoảng, tất cả mọi người biết rõ, Mộng Trấn Thiên đã lâm vào tuyệt cảnh.
– Sư tôn, đi mau.
Vào giờ phút này, bạch bào chiến tướng lập tức xông lên, hắn đứng trước mặt Lý Thất Dạ.
– Bạch nhi ——
Nhìn thấy bạch bào chiến tướng ngăn ở trước mặt, nội tâm Mộng Trấn Thiên run rẩy, hắn hét lớn.
– Đi ——
Bạch bào chiến tướng quát to một tiếng huyết khí phun trào, tất cả huyết khí phóng ra ngoài, không chút nào lại, hắn hét lớn:
– Lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt, chỉ cần còn mạng là có thể làm lại từ đầu!
Hắn vừa nói xong đã thiêu đốt thọ huyết.
Trong lòng Mộng Trấn Thiên rung động, biết rõ đồ đệ mình đang làm gì đó, hắn cắn răng một cái, bước vào tuyết cốc, quay người bỏ chạy, lập tức trốn vào lĩnh vực tiếp theo.
Đúng như lời bạch bào chiến tướng đã nói, lưu được núi xanh thì sợ gì không có củi đốt.
Oanh —— một tiếng vang thật lớn, một thương màu đỏ xuất hiện, một thương này chịu tải tất cả mọi thứ của bạch bào chiến tướng, trong đó có tất cả huyết khí của bạch bào chiến tướng, tất cả thọ huyết, sinh mệnh lực và đại đạo…
Không hề nghi ngờ, bạch bào chiến tướng ép khô chính mình, ngưng tụ mọi thứ vào một thương này, đây là một thương cuối cùng của hắn, cũng là một thương mạnh nhất đời hắn.
Bạch bào chiến tướng bộ dáng trúng niên bây giờ biến thành lão già tóc bạc trắng, hắn đã biến thành lão nhân tám mươi tuổi, thậm chí ngay cả lưng cũng còng xuống.
Nhìn thấy bạch bào chiến tướng tóc bạc trắng, nội tâm tất cả mọi người run lên, mọi người đều biết đây là ý gì, đó là tự sát.
Bạch bào chiến tướng thiêu đốt tất cả bản thân, huyết khí, thọ huyết, sinh mệnh lực thậm chí là đại đạo của mình, cho dù hắn thật sự thắng được một chiêu, hắn chắc chắn phải chết.
– Lý Thất Dạ, trước hỏi qua thương trong tay ta đã!
Bạch bào chiến tướng tóc bạc trắng cầm thương trong tay quá lên, lưng hắn tuy còng xuống nhưng chiến ý trùng thiên, vẫn dũng cảm tiến tới, không có sợ hãi, không được sợ hãi.
– Dũng khí đáng khen, đáng tiếc, lấy trứng chọi đá.
Lý Thất Dạ đang ở trạng thái Chân Ngã Thương Thiên lãnh đạm nói một câu.
– Đây là lấy trứng chọi đá!
Bạch bào chiến tướng thét dài một tiếng, “Ông” thật lớn, trường thương phá không, một thương này mang theo quyết ý vĩnh viễn tiến tới.
Một thương này chỉ công không thủ, bạch bào chiến tướng muốn dùng một thương vô địch ngăn cản Lý Thất Dạ.
Một thương này chịu tải tất cả mọi thứ của bạch bào chiến tướng, đối với hắn mà nói, thắng cũng tốt, bại cũng được, tất cả đã không trọng yếu, hắn chỉ cần tranh thủ cơ hội cho sư tôn chạy thoát là được.
Một thương phá không, một thương bi tráng, một thương kiên định, chiến ý dâng trào. Bạch bào chiến tướng nắm chặt trường thương, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, bất luận như thế nào, hắn phải ngăn cản Lý Thất Dạ, niềm tin của hắn là không dao động.
Phanh — một tiếng thật lớn, Lý Thất Dạ xuất quyền, một quyền trọng kích lên mũi thương, một quyền của Lý Thất Dạ nghiền áp tất cả, trường thương của bạch bào chiến tướng cong vút.
– Giết ——
Bạch bào chiến tướng điên cuồng hét lên một tiếng, không sợ chút nào, máu tươi nhuộm đỏ xiêm y, nhưng mà hắn vẫn điên cuồng chèo chống, quản chi trường thương bị gãy, hắn sẽ điên cuồng dùng sức, dùng hết sức bình sinh đâm tới.
Hắn biết rõ không địch lại, nhưng mà hắn vẫn không buông tay, hắn sẽ không lùi bước, ánh mắt của hắn vô cùng kiên định, hắn thản nhiên đối mặt với tử vong, giờ phút này, tử vong đối với hắn mà nói không có gì đáng sợ, trong lòng của hắn chỉ có một chấp niệm duy nhất —— ngăn cảns Lý Thất Dạ!
Phanh —— giống như lời Lý Thất Dạ đã nói, đây là lấy trứng chọi đá mà thôi, cho dù một kích tối chung cực của bạch bào chiến tướng, quản chi hắn ép khô bản thân, nhưng mà đối mặt Chân Ngã Thương Thiên của Lý Thất Dạ, bạch bào chiến tướng không cách nào ngăn cản Lý Thất Dạ.
Một quyền đánh nát trường thương, một quyền đánh vào lồng ngực bạch bào chiến tướng, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, Lý Thất Dạ đã hạ thủ lưu tình, cũng không có một quyền kích đánh xuyên lồng ngực bạch bào chiến tướng.
Trên thực tế, cho dù có đánh xuyên lồng ngực bạch bào chiến tướng hay không, kết quả cũng giống nhau, quản chi Lý Thất Dạ không giết chết bạch bào chiến tướng, bạch bào chiến tướng cũng khó thoát cái chết, một thương cuối cùng đã ép khô tất cả, hắn đã không sống được, hắn có thể đứng là nhờ vào chấp niệm bản thân mà thôi.
Thân thể bạch bào chiến tướng rơi xuống, thời điểm rơi xuống hắn nhắm mắt lại, tuy hắn không ngăn được Lý Thất Dạ, nhưng mà hắn tranh thủ cơ hội đào tẩu cho sư tôn, đối với hắn mà nói, chết cũng nhắm mắt.
Nhìn qua thân thể bạch bào chiến tướng rơi xuống, trong lòng rất nhiều người yên lặng, giờ này phút này, đối với rất nhiều người mà nói, thắng bại đã không trọng yếu, sinh tử cũng không trọng yếu, trọng yếu là dũng khí bạch bào chiến tướng dũng cảm tiến tới, nó làm mọi người kính nể.
Thân thể bạch bào chiến tướng rơi xuống đất, hai mắt hắn nhắm nghiền, lúc này hắn chết rất an bình, không có oán hận và không cam lòng.
– Là đàn ông.
Nhìn qua thi thể bạch bào chiến tướng, Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Có đồ đệ như vậy, đáng trở thành kiêu ngạo của bất cứ sư phụ nào.
Lúc này tất cả mọi người nhìn qua thi thể bạch bào chiến tướng, nội tâm không biết bao nhiêu người rung động, đặc biệt tu sĩ thế hệ trước, trong lòng cảm khái, cũng thở dài một hơi.
Đối với rất nhiều tu sĩ thế hệ trước, nếu như cả đời mình có thể dạy ra một đồ đệ như vậy, cả đời này xem như không uổng, bất luận kẻ nào có thể dạy ra đồ đệ như thế, đây là chuyện đáng kiêu ngạo cả đời.
– Chôn hắn đi!
Lý Thất Dạ nhìn qua thi thể bạch bào chiến tướng, mang theo Tô Ung Hoàng tiến vào tuyết cốc, đi vào lĩnh vực khác.
Thấy Lý Thất Dạ nhảy vào lĩnh vực khác, rất nhiều tu sĩ nhao nhao tiến vào tuyết cốc, nhanh chóng theo sát phía sau.
Cũng có mấy tu sĩ Mị Linh nhất tộc lưu lại, bọn họ chôn bạch bào chiến tướng, làm một tấm bia đá cho hắn.
Không có ai biết, Mộng Trấn Thiên có một ngày trở về nhặt xác cho đồ đệ của mình hay không, cũng không người nào biết, tương lai Thần Mộng Thiên có đệ tử nào đi nhặt xác cho bạch hào chiến tướng hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.