Đế Bá

Chương 2421: Đại thụ vô địch (1)




- Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ truyền thuyết là thực, Thần Thụ Lĩnh thật sự là một gốc đại thụ ngã xuống Thần Chỉ Châu, nó là tồn tại cự phách.
Nhìn qua cây kho, sắc mặt vô số thế hệ vô địch biến sắc.
Tại Thiên Linh Giới từng có truyền thuyết, cho rằng Thần Thụ Lĩnh chính là cây khô ngã trên Thần Chỉ Châu, nhưng mà không có người nguyện ý đi tin tưởng, bởi vì trên đời này làm gì có cây khô lớn như thế..
Oanh ——
Tiếng nổ mạnh vang lên, giờ phút này, nổ mạnh như thế dường như muốn nổ nát Thiên Linh Giới.
Ngay lúc này, gốc cây vốn chết héo đột nhiên bắn ra hào quang vô tận, hào quang màu xanh bán ra ngoài vô cùng vô tận.
"Oanh ——" một tiếng vang thật lớn, hào quang màu xanh chiếu sáng cả Thiên Linh Giới, trong thời gian thật ngắn này, cả Thiên Linh Giới đều bị bao phủ trong hào quang màu xanh.
Lúc này cây khô biến mất, xuất hiện trước mặt thế nhân chính là gốc cây màu xanh, gốc cây xanh này bao phủ toàn bộ Thiên Linh Giới.
Cây xanh cực lớn, màu xanh của nó che phủ cả thiên địa, cây xanh cực lớn, hoàn toàn không thể dùng hình thái như ban đầu để cân nhắc, chỉ có thể nói nó đã lớn hơn lúc trước cả chục lần.
Hơn nữa, cành xanh phía trên nhánh cây cũng so cành khô nhiều ra rất nhiều rất nhiều, huống chi, cả khỏa cây xanh sinh trưởng vô số lá xanh, mỗi một mảnh lá xanh lớn đến không cách nào tưởng tượng, tiểu lá xanh có một cái ngọn núi lớn như vậy nhỏ, đại lá xanh có một bình nguyên lớn như vậy nhỏ, thử nghĩ thoáng một phát, như vậy một gốc cây cây xanh là bực nào cực lớn.
Lúc này sinh cơ vô tận tràn ngập cả Thiên Linh Giới, cả Thiên Linh Giới đều bị sinh cơ mênh mông bao phủ, tất cả mọi người đắm chìm trong sinh cơ vô tận.
Mọi người tắm trong sinh cơ này, tất cả mọi người cảm giác toàn thân thư thái, tất cả mọi người cảm thấy mình trẻ hơn mấy trăm tuổi, thậm chí là mấy ngàn tuổi.
- Đây là đạt tới trường sinh sao?
Đắm chìm trong sinh cơ thế này, tất cả mọi người cảm khái nói một câu.
Lúc trước nhìn thấy hình dáng chết héo của gốc đại thụ này, cũng biết đây không phải trường sinh, mà là triệu hồi sinh mệnh lực phiêu tán của nó mà thôi..
- Hôm nay chấm dứt rồi.
Lúc này giọng nói của Lý Thất Dạ vang vọng cả Thiên Linh Giới.
Oanh, oanh, oanh...
Thời điểm lời của Lý Thất Dạ vừa dứt, đột nhiên chung quanh Cổ Linh Uyên xuất hiện một cự long, cự long này gào thét liên tục.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, cự long này gào thét lao thẳng tới, nó muốn xe Cổ Linh Uyên thành từng mảnh nhỏ, lập tức đẩy Cổ Linh Uyên vào nơi sâu nhất của thâm uyên, chỉ nghe "Phanh" một tiếng vang thật lớn, trong nổ mạnh này, ở nơi sâu nhất thâm uyên của Cổ Linh Uyên bị dánh nát, bất luận thứ gì thủ hộ cũng bị tiêu diệt, bởi vì bất cứ thứ gì ngăn cản đường đi của cự long đều không có ý nghĩa.
- Đây không phải là cự long ——
Thời điểm nhìn kỹ càng, có thế hệ vô địch nhìn rõ, cự long từ dưới đất chui lên cũng không phải cự long, mà là rễ cây vừa thô vừa to, thời điểm rễ cây dài hẹp này chui ra ngoài giống như cự long gào thét.
Ông —— một tiếng thật lớn, vào lúc này cành xanh rủ một nhánh, nhánh cây này xuất hiện trên không trung Cổ Linh Uyên, nó lao thẳng tới tổ binh, thanh binh khí này tràn ngập hỗn độn, nhưng mà nó không cách nào trốn được trấn áp, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, nhánh cây này lập tức khóa binh khí lại, lập tức kéo nó ra khỏi Cổ Linh Uyên.
Từng tiếng nứt vỡ vang vọng các nơi, từ khi binh khí Cổ Linh Uyên bị kéo đi, cả Cổ Linh Uyên bắt đầu nứt vỡ, trong nháy mắt Cổ Linh Uyên bị phá thành mảnh nhỏ.
- Giết ——
Thấy cành xanh kéo binh khí đi, rất nhiều lão tổ của Cổ Linh Uyên thét lên đầy điên cuồng, rống to xông thẳng về phía nhánh cây, muốn đoạt binh khí trở về, bởi vì kiện binh khí này là căn cơ của Cổ Linh Uyên, không còn binh khí cũng không còn Cổ Linh Uyên.
Phốc —— một tiếng, một cành xây khác lao thẳng tới như mũi tên, kết cục hoàn toàn không cần suy đoán, chỉ trong nháy mắt tất cả lão tổ và đệ tử Cổ Linh Uyên đều bị tiêu diệt, kể cả rất nhiều đệ tử Cổ Linh Uyên không có ra tay, rất nhiều đệ tử Cổ Linh Uyên đều bị cành xây này đâm thủng ngực, bị cành xanh xuyên thành một chuỗi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đệ tử Cổ Linh Uyên bị tiêu diệt đều mở to mắt, bọn họ hoàn toàn không chịu nổi một kích của cành xanh.
- Trời ơi!
Lúc này, những lão nhân và hài đồng yếu ớt trong Cổ Linh Uyên bị dọa phá lá lan, lập tức chạy ra khỏi Cổ Linh Uyên từ các hướng.
Nhưng mà Lý Thất Dạ từ đầu đến cuối vẫn không liếc mắt nhìn qua những người này, cũng không đuổi theo giết bọn họ, hắn cố ý buông tha những kẻ yếu ớt này, nếu không, những kẻ yếu ớt trong Cổ Linh Uyên không cách nào sống sót chạy đi.
- Không ——
Trong nháy mắt, Cổ Linh Uyên đã bị phá huỷ, tâm huyết thành lập vô số năm tan thành mây khói, chuyện này làm cho Ám Hắc Tổ Vương điên cuồng hét lên một tiếng, bay ra khỏi Tổ Lục.
Nhưng tất cả đều trễ, chỉ nghe tiếng "Phốc" thật lớn, trên bầu trời có cành xanh rủ xuống, chỉ nghe "Phanh" một tiếng thật lớn, lập tức đánh giết Ám Hắc Tổ Vương trên bầu trời.
Máu tươi Ám Hắc Tổ Vương không ngừng chảy xuống, rơi vào mặt biển, đôi mắt mở to thật lớn đang từ từ mê mang, Cổ Linh Uyên bọn họ trải qua vô số thời đại, nương tựa vào ưu thế Thần Chỉ Châu, không ngừng truyền thừa một đời lại một đời, nhưng mà hôm nayđã tan thành mây khói.
Nhìn thấy Ám Hắc Tổ Vương giết trên bầu trời, mỗi người chấn động dữ dội.
Oanh ——
Từng tiếng oanh minh vang lên, thời điểm này có một nhánh cây xanh rủ xuống, nhánh cây xanh này nhanh chóng đâm thẳng vào Thần Mộng Thiên.
- Không ——
Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Thần Mộng Thiên bị cây xanh đâm chết, trừ những người già yếu và hài đồng được Lý Thất Dạ cố ý buông tha ra, những đệ tử tu luyện đều bị chém giết!
Oanh —— oanh —— oanh ——
Cành xanh nhanh chóng xé rách Thần Mộng Thiên, cũng giống như Cổ Linh Uyên, cành xanh kéo đồ cổ ra, đồng thời cũng kéo bảo khố Thần Mộng Thiên trở về.
- Giết ——
Thần Mộng Thiên trong Tổ Lục thét lên một tiếng đầy điên cuồng, phóng lên trời, hắn muốn chém giết cành xanh, vào giờ phút này, hắn chỉ cần giết chết gốc cây xanh này mà thôi.
"Phanh" một tiếng, Thần Mộng Thiên phản kháng là dư thừa, hắn lập tức bị chém giết ngay trên bầu trời, kết cục giống hệt Ám Hắc Tổ Vương.
"Xùy" một tiếng, một cành xây vừa thô vừa to rủ xuống, nó bay tới Hải Loa Hào, Hải Loa Hào lập tức bị cành xanh khóa lại, căn bản không thể động đậy.
- Không nên phản kháng, hiện tại vứt bỏ thuyền.
Lúc này Lăng Phong Vân bị dọa sắc mặt tái nhợt, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng tới Hải Loa Hào, nghiêm nghị hét lớn.
- Thế nhưng mà ——
Một ít lão tổ Hải Loa Hào do dự, đối với tại bọn họ mà nói, Hải Loa Hào là nhà bọn họ, bảo bọn họ buông tha nó, nói dễ như vậy sao?
Phốc —— một tiếng, cành xanh lập tức đâm tơi, tiếng "Ah" thảm thiết vang lên, chỉ trong nháy mắt này, tất cả lão tổ và cường giả do dự hoặc phản kháng trên Hải Loa Hào đều bị chém giết, tiếng hét thảm không ngừng sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.