Đế Bá

Chương 2437: Hàng lâm Bắc Uông Dương 1




- Ta hiểu.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, cuối cùng đành phải vừa cười vừa nói:
- Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng chỉ cho nàng ở bên cạnh ta, xem ra, Sát Thần đạo lại tìm được truyền nhân rồi.
Vô Ảnh tươi cười, vừa cười vừa nói:
- Tương lai không có ai thích hợp hơn Ngọc Kiếm, trong tương lai, trên chín tầng trời, nàng nhất định có thể làm cho Sát Thần đạo đại phóng dị sắc, uy danh Sát Thần đạo sẽ truyền khắp mười ba châu!
- Dã tâm của ngươi không nhỏ.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, gật đầu nói nói:
- Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đáp ứng ngươi là được, ta sẽ dẫn nàng đi du ngoan cửu thiên, chỉ cần nàng có thể cố gắng, tương lai uy danh Sát Thần đạo chắc chắn danh truyền mười ba châu.
Vô Ảnh cũng cười rộ lên, hắn dáng người xanh xao nhưng tươi cười như hài tử, hết sức cao hứng, lúc này hắn không phải một sát thủ, hắn chỉ là người bình thường, chỉ là hài tử mà thôi.
Lý Thất Dạ và Vô Ảnh cười rộ lên, bọn họ cười thật lâu, cười tới khi mệt mỏi.
- Đi thôi, ta cũng nên rời khỏi, ngươi không cần tiễn ta, tuổi của ngươi cũng nên an dưỡng rồi.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nhìn Vô Ảnh nói ra.
- Đại nhân...
Vô Ảnh há miệng muốn nói, nhưng mà lại giấu trong lòng không nói ra.
- Nói đi.
Lý Thất Dạ nhìn qua vô ảnh, chậm rãi nói ra.
- Năm đó, ta chỉ là tiểu hài tử, chỉ là cô nhi mà thôi, trong năm tháng hắc ám đó, ta là một con chó hoang du đãng các nơi mà thôi, dãi gió dầm sương, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, không biết bao giờ mới là ngày cuối cùng.
Vô Ảnh nói ra:
- Cho tới khi gặp được đại nhân, ta mới biết đâu là nhà, đâu là thân nhân.
- Bước vào Sát Thần dạ đoàn, tuy trải qua huấn luyện cực khổ nhất, trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc nhất, cũng trải qua vô số lần sống và chết. Nhưng Sát Thần dạ đoàn chính là nhà của ta, đây là đại gia đình của ta, chúng ta chưa bao giờ bỏ nhau.
- Đại nhân cũng chưa từng buông bỏ chúng ta, cho dù tối tăm cỡ nào, đại nhân luôn có thể chỉ dẫn chúng ta trở về. Tuy đại nhân rất nghiêm khắc với chúng ta, nhưng mọi người đều biết, chỉ cần đại nhân vẫn còn, chúng ta sẽ có hi vọng, đại gia đình này sẽ không sụp đổ, sẽ tồn tại.
Nói đến đây, vô ảnh không khỏi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà nói ra:
- Trong suy nghĩ của chúng ta, đại nhân giống như nghiêm phụ, nhưng mà chúng ta là sát thủ, chúng ta có sứ mạng của chúng ta...
- Ta biết rõ.
Nội tâm Lý Thất Dạ sinh ra tâm tình buồn bã, hắn chậm rãi nói:
- Ngươi quỳ xuống đi, ta cho phép ngươi. Từ biệt lần này, chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa rồi.
Từ biệt lần này sẽ là thiên nhai hải cách, bởi vì đây là lần gặp mặt cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng đáp ứng.
"Phốc" một tiếng, Vô Ảnh trang trọng quỳ tại chỗ, hắn dập đầu ba cái thật mạnh, nói:
- Phụ thân đại nhân!
Trong lòng Lý Thất Dạ rung động mạnh, chậm rãi nhắm mắt lại thừa nhận đại lễ của Vô Ảnh.
Không biết có bao nhiêu cảm giác, hai mắt Vô Ảnh ẩm ướt, hắn cũng biết đây là lần cuối cùng trong đời có thể gọi bốn chữ "Phụ thân đại nhân ", chia ly lần này sẽ là vĩnh biệt.
Cuối cùng, thân ảnh Vô Ảnh lóe lên, hắn biến mất khỏi nơi này, biến mất trong bầu trời, đối với hắn mà nói, nhân sinh khó khăn nhất không gì vượt qua ly biệt.
Sau khi trôi qua thời gian thật lâu, Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, hắn không phát hiện hai mắt của mình đã ẩm ướt, cho dù trái tim đã băng giá của hắn cũng sinh ra rung động nho nhỏ.
Sau năm đó, từ khi bắt đầu thành lập Sát Thần dạ đoàn, đám người Vô Ảnh chỉ là hài đồng mười tuổi vô cùng ngây thơ, bọn họ chính là những cô nhi không nhà để vê, hắn thu dưỡng bọn họ, huấn luyện bọn họ, yêu cầu với bọn họ cũng vô cùng nghiêm khắc, cho tới nay, hắn vẫn là quan chỉ huy khắc nghiệt, hắn dùng cường độ huấn luyện cực cao để rèn luyện bọn họ.
Cũng chỉ có như vậy, bọn họ mới không phụ công sức và sứ mạng trong đời mình, nếu không bọn họ đã bỏ mạng trong chiến tranh.
Dưới sự chỉ đạo của hắn, những hài đồng ngây thơ đã biến thành những sát thủ tuyệt thế, cuối cùng lại trở thành những lão nhân đầu tóc bạc trắng.
Từ khi thành lập Sát Thần dạ đoàn năm đó cho tới khi tiễn biệt nhau, bởi vì hắn nhìn thấy bọn họ lớn lên. Một tay hắn bồi dưỡng bọn họ, biến những hài tử thành sát thủ, cho nên hắn cũng đích thân tiễn biệt bọn họ, không muốn họ lại cột lên chiến xa của hắn.
Trong lòng hắn suy nghĩ muốn bọn họ yên lặng sống hết nửa đời còn lại, bởi vì hắn có trách nhiệm này, là hắn biến những hài tử ngây thơ thành sát thủ, cho nên hắn muốn trả lại sự an bình cho bọn họ, không hy vọng bọn họ lại gối lên lợi kiếm chìm vào giấc ngủ, không hy vọng bọn họ bừng tỉnh vì sát khí trong lúc ngủ say...
Cho nên vào thời đại sau đó hắn không tận lực nghe ngóng tin tức bọn họ, không có đi tìm kiếm, cũng chỉ muốn bọn họ sống trong bình tĩnh và an lành.
Hôm nay, gặp được Vô Ảnh, một hài tử vô cùng ngây thơ năm đó đã biến thành lão nhân hấp hối, gần đất xa trời.
Mặc dù nói trăm ngàn năm qua đi, Lý Thất Dạ cũng không phải chưa từng tiễn biệt người bên cạnh mình ra đi, nhưng vào thời điễm tiễn biệt Vô Ảnh, trái tim chết lặng của Lý Thất Dạ sinh ra cảm xúc run rẩy vài lần, giống như tiễn biệt vãn bối, tiễn biệt hài tử của mình, tiễn bọn họ đi vào đất vàng vĩnh hằng!
Cuối cùng, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, thu liễm cảm xúc, ánh mắt của hắn trở về bình thản,Lý Thất Dạ từ bình thản biến thành lạnh lùng.
Hắn vẫn là Lý Thất Dạ, vẫn là âm nha, hắn không có quá nhiều tình cảm, không có quá nhiều cảm xúc, cũng không có quá nhiều ưu sầu, đại đạo dài đằng đẵng, hắn nên đi tiếp.
Lý Thất Dạ trở lại đạo đài lúc trước. Tô Ung Hoàng cùng Tư Mã Ngọc Kiếm đang đứng chờ hắn ở đó.
Lý Thất Dạ nhìn qua Tư Mã Ngọc Kiếm, chậm rãi nói ra:
- Ngươi có gì cần chia tay hay không? Ngươi có cần cáo từ ai nữa không? Nếu có, hiện tại đi cáo từ đi, sau này sẽ không có cơ hội đâu.
Tư Mã Ngọc Kiếm nhìn về nơi xa, ánh mắt của nàng chấn động vài lần, cuối cùng nàng vẫn hít sâu một hơi, nói:
- Ta đã cáo từ, ta đã chuẩn bị thật tốt!
Thời điểm đi đến nơi đây, Tư Mã Ngọc Kiếm cũng biết chính mình sẽ triệt để cáo biệt Thiên Linh Giới, cho nên nàng đã chuẩn bị thật tốt.
- Vậy là tốt rồi.
Lý Thất Dạ nhìn qua Tư Mã Ngọc Kiếm, chậm rãi nói ra:
- Từ nay về sau, ngươi sẽ lưu ở bên cạnh ta, thế gian rộng lớn, cũng rất tàn khốc, một ý niệm sẽ quyết định sinh tử, cho nên, tương lai có bao nhiêu tạo hóa, có bao nhiêu thành tựu, cuối cùng cần dựa vào ngươi cố gắng mới đạt được, chỉ có thể dựa vào chính ngươi, ta có thể làm chỉ là chỉ điểm con đường sáng cho ngươi đi mà thôi.
- Ta hiểu!
Tư Mã Ngọc Kiếm trịnh trọng gật đầu, tuy nàng không biết quan hệ giữa Lý Thất Dạ và Sát Thần dạ đoàn là như thế nào, nhưng mà lão tổ tông giao mình cho Lý Thất Dạ, như vậy nàng đã giao tất cả cho Lý Thất Dạ, mọi thứ của nàng sẽ là của Lý Thất Dạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.