- Nếu như hắn là nam nhân có thực lực và địa vị, hắn kết hợp với người mình yêu cũng không có chuyện gì phải bàn nữa, hơn nữa từ tình huống ngươi dạy con gái của mình, nam nhân này không tầm thường, cũng chưa kết hôn, còn một điều, rất trọng yếu là, con gái của ngươi chưa từng gặp phụ thân.
- Ít nhất là thời điểm nàng biết tới sự vật chung quanh, nàng chưa từng gặp qua phụ thân của mình, điều này nói rõ một loại tình huống, các ngươi không có ở chung, ít nhất trong năm năm chưa từng ở cùng một chỗ! Các ngươi dám kết hợp, dám sinh hạ con gái, vì cái gì lại không ở chung? Vậy ý nghĩa nam nhân của ngươi đang cố gắng tranh thủ cơ hội, hắn cố gắng tranh thủ đạt được Văn Nhân thế gia các ngươi tán thành, khi đó sẽ công khai quan hệ hai người các ngươi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn sắc mặt Văn Nhân Lục Nhị biến hóa.
- Nam nhân nào lại muốn được Văn Nhân thế gia các ngươi tán thành, hơn nữa đây là nam nhân có thực lực và địa vị.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười to lên, nói ra:
- Vậy để ta suy đoán lớn mật một chút, người nọ là đệ tử Văn Nhân thế gia nhưng không phải họ Văn Nhân.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, sắc mặt Văn Nhân Lục Nhị tái nhợt.
Nhìn thần thái Văn Nhân Lục Nhị, Lý Thất Dạ cười to lên, hắn biết rõ mình đoán đúng, hắn nhàn nhạt nói:
- Ta lại tiếp tục suy đoán, con gái của ngươi tên là Hoài Ngọc, như vậy tên của nam nhân kia có một chữ "Ngọc", lấy tên này chính là vì tưởng nhớ hắn.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua đóa hoa trắng nhỏ trước ngực Văn Nhân Lục Nhị, chậm rãi nói ra:
- Theo ta được biết, tại Bắc Uông Dương, có một loại tộc, đó là chi nhánh giao ngư tộc, thuộc Yêu tộc. Tộc này ở biển sâu, ngoại nhân rất ít nhìn thấy. Nhưng mà Yêu tộc này có một quy củ. Nếu như một tộc nhân sau khi chết, mỗi cách năm năm, người chí thân bên cạnh hắn phải mang một đóa Thiển Tinh Hoa trên ngực để tưởng nhớ hắn...
-... Con gái của ngươi bảy tuổi, mà ngươi lại mang Thiển Tinh Hoa trên ngực, đã nói rõ nam nhân này chính là người giáo ngư nhất tộc, hơn nữa hắn đã qua đời năm năm. Ngươi xuất hiện tại Văn thành, như vậy hắn được chôn cất tại Văn thành, ngươi mang theo con gái tới đây bái tế hắn, hơn nữa hắn được chôn trong mộ địa Văn Nhân thế gia, cũng chính vì thế mà ngươi mới bị người Văn Nhân thế gia phát hiện. .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
- Ngươi, ngươi, ngươi ——
Sau khi nghe Lý Thất Dạ nói cả buổi, Văn Nhân Lục Nhị thật sự sợ hãi, sắc mặt lập tức trắng bệch, liền lùi lại vài bước, đôi mắt to tròn kinh hãi nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
- Ngươi, ngươi, ngươi được ai phái tới!
Lúc này đây Văn Nhân Lục Nhị đã bị dọa hồn bất phụ thể.
- Ta phải nghe lệnh của người khác sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Lịch duyệt phong phú, học thức uyên bác, hơn nữa có ba phần suy đoán lớn mật sẽ phát hiện ra thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Văn Nhân Lục Nhị nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ như gặp quỷ, lúc này nàng không thể lùi bước, trong ánh mắt bình thản của Lý Thất Dạ, nàng cảm giác mình không có chỗ lẩn trốn, giống như không có chuyện gì có thể giấu được ánh mắt Lý Thất Dạ, trong ánh mắt bình thản của Lý Thất Dạ, nàng trở nên trần trụi.
Thật vất vả, ánh mắt Văn Nhân Lục Nhị nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ nhảy lên vài acis, Lý Thất Dạ thật đáng sợ, hắn biết được quá nhiều.
- Không nên đánh chủ ý gì đó với ta.
Thấy ánh mắt Văn Nhân Lục Nhị nhảy lên, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Nếu như ngươi muốn giết ta diệt khẩu, vậy quá không sáng suốt, ta đã dám ngồi ở chỗ nầy, ta cũng không sợ ngươi, cũng không sợ kẻ nào diệt khẩu.
Qua một hồi lâu, Văn Nhân Lục Nhị mới từ trong khiếp sợ khôi phục tâm tình, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi muốn cái gì?
- Ta muốn cái gì?
Nhìn qua Văn Nhân Lục Nhị, Lý Thất Dạ cười rộ lên, cười lắc đầu, nói ra:
- Vì cái gì nhất định cảm thấy ta có mưu đồ chứ? Nói không khách khí thì các ngươi chẳng có gì đáng để ta mưu đồ, luận tư sắc mỹ mạo, ngươi thật sự có vài phần tư sắc, nhưng mà nếu như ta muốn nữ nhân, tùy tiện động ngón tay cũng có mỹ nhân đẹp hơn ngươi gấp mười lần chạy tới hầu hạ...
-... Nếu như nói mưu đồ tài bảo, nói thực, ngươi bây giờ không có gì tài bảo đáng nói, cho dù là Văn Nhân thế gia các ngươi cũng không có bảo vật gì đáng để ta mưu cầu.
Lý Thất Dạ nói lời này làm Văn Nhân Lục Nhị nói không ra lời, tuy nàng không phải tuyệt thế mỹ nữ, nhưng mà nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân Văn thành, cũng có mỹ danh ở vùng này, huống chi, Văn Nhân thế gia chính là một đại thế gia, lại bị Lý Thất Dạ nói không đáng một đồng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Văn Nhân Lục Nhị kinh nghi bất định nhìn qua Lý Thất Dạ, nàng hoàn toàn không cách nào nhìn thấu nam nhân trước mặt này, lúc này nàng nhìn nam nhân bình thường trước mặt biến thành vực sâu không đáy, bị sương mù che phủ, không cách nào nhìn thấy đáy vực sâu.
- Yên tâm đi, ta sẽ không vạch trần ngươi, cũng không nói với phụ thân và huynh trưởng của ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn thấy Văn Nhân Lục Nhị kinh hồn chưa định, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Ngươi có thể bảo trụ thanh danh và địa vị của hắn.
Qua một hồi lâu, Văn Nhân Lục Nhị lúc này ổn định tâm thần lại, nàng hít sâu một hơi, lúc này mới ngồi xuống, nàng không nhịn được nhìn qua Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:
- Nếu là như thế, vì sao Lý công tử phải cuốn vào trong vòng xoáy này, tại sao nhảy vào trong đây?
- Vòng xoáy?
Đối với lời nói này, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Chuyện như vậy với ngươi mà nói là chuyện lớn bằng trời, là vòng xoáy lớn có thể thôn phệ tất cả, mà đối với ta mà nói, đây chỉ là vũng nước cạn mà thôi, còn chưa ngập tới mu bàn chân đâu.
- Về phần tại sao?
Lý Thất Dạ theo cười cười, nhàn nhạt nói:
- Ta cũng chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi, thời điểm nhàm chán muốn làm chút chuyện tiêu khiển.
Văn Nhân Lục Nhị bắt đầu trầm mặc, nàng cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, bởi vì nàng hoàn toàn nhìn không thấu nam nhân trước mặt này, hơn nữa nàng hoàn toàn không biết gì về nam nhân này.
Lý Thất Dạ nhìn qua Văn Nhân Lục Nhị trầm mặc, nhàn nhạt nói:
- Ta đúng là hiếu kỳ, nam nhân này là sư huynh hay là sư đệ của ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ nói thẳng vấn đề, Văn Nhân Lục Nhị trầm mặc một chút, lại nhìn qua Lý Thất Dạ, cuối cùng, nàng thở dài một hơi, đành phải nói ra:
- Đại sư huynh của ta, hắn từ nhỏ đã được gia tộc chúng ta thu dưỡng.
Lý Thất Dạ hoàn toàn đoán đúng, lúc này Văn Nhân Lục Nhị cảm thấy cũng không cần phải dấu diếm, đành phải nói toàn bộ:
- Văn Nhân thế gia và Đông Phương thế gia có quan hệ liên minh, hơn nữa cũng có quan hệ thông gia, có hai chúng ta thế gia liên hợp lại, mới có thể đối kháng Dương Ưng quốc nhìn chằm chằm vào, cho nên, ta từ nhỏ đã bị gả cho con trai trưởng Đông Phương thế gia...
Văn Nhân Lục Nhị thở dài một hơi, nói thẳng chuyện này.