Đế Bá

Chương 2455: Cầu tình 1




Thời điểm Hải Dương Ưng đắc ý, Lý Thất Dạ tùy ý nói:
- Nơi này còn chưa tới phiên ngươi ra lệnh, đi thôi, ngươi nói cho Trung Thiên Long Hoàng, bảo nàng đến Long Chiến chi dã là được.
- Ngươi ——
Hải Dương Ưng vốn vô cùng đắc ý bị Lý Thất Dạ trách móc, chuyện này làm sắc mặt Hải Dương Ưng khó coi tới cực điểm.
- Tốt, đều giải tán đi, hiện tại hai dại thế gia các ngươi không có lựa chọn đâu.
Lúc Đông Phương thế gia cùng Văn Nhân thế gia chưa kịp phản ứng, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói, đứng lên, đi ra ngoài.
Lúc này, Đông Phương thế gia cùng Văn Nhân thế gia tiến thối lưỡng nan, thời điểm này nói bắt Lý Thất Dạ không phải, không bắt Lý Thất Dạ cũng không phải.
Nhưng mà làm cho Đông Phương thế gia và Văn Nhân thế gia buông lỏng một hơi là, ít nhất Lý Thất Dạ không có đào tẩu, hắn vẫn ở lại trong Đông Phương thế gia.
Hội nghị giải tán thật nhanh, Văn Nhân gia chủ nổi giận đùng đùng chạy đến, đi theo còn có Văn Nhân Kiên Thạch, Văn Nhân Lục Nhị.
- Không nên quên, ngươi cho dù không cân nhắc vì mình, cũng nên cân nhắc vì hài tử của mình.
Văn Nhân gia chủ nộ khí trùng thiên, lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ chỉ tùy ý nhìn qua Văn Nhân gia chủ, nhàn nhạt nói:
- Nếu như ngươi bây giờ thông minh một chút, cũng đừng có cầm chuyện này ra nói, ít nhất, phương diện này con của ngươi còn thông minh hơn ngươi.
- Ngươi...
Lúc này Văn Nhân gia chủ có xu thế bão tố, nộ khí trùng thiên, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đối với Văn Nhân thế gia thật sự mà nói là không may cực độ, Văn Nhân thế gia cũng nghẹn một bụng tức giận.
- Phụ thân, xin cho ta nói chuyện với Lý huynh.
Thấy phụ thân sắp tức giận, Văn Nhân Kiên Thạch lập tức giữ chặt hắn, vội vàng khuyên bảo.
Cuối cùng, được Văn Nhân Kiên Thạch khuyên giải, Văn Nhân gia chủ lúc này mới hừ lạnh một tiếng, phất áo mà đi.
Cường giả Văn Nhân thế gia vừa rời khỏi, đệ tử Đông Phương thế gia tiến tới, lạnh lùng nói:
- Hải thái tử muốn gặp ngươi
Đệ tử Đông Phương thế gia không chào đón Lý Thất Dạ, nếu không phải bên trên có phân phó thủ nơi này, không cho Lý Thất Dạ ra ngoài, nói không chừng bọn họ sẽ đích thân giáo huấn Lý Thất Dạ.
Lúc này đệ tử Đông Phương thế gia nói "Hải thái tử" đương nhiên là Hải Dương Ưng.
- Không gặp, bảo hắn lăn tới đây.
Lý Thất Dạ hoàn toàn không có hứng thú, khoát tay nói.
Lý Thất Dạ có thái độ như vậy làm đệ tử Đông Phương thế gia ngạc nhiên, cho dù Văn Nhân Kiên Thạch cùng Văn Nhân Lục Nhị lưu lại đều cảm thấy kỳ quái, nếu như nói Lý Thất Dạ muốn bảo vệ tánh mạng, biện pháp tốt nhất chính là hợp mưu với Hải Dương Ưng, nhưng mà Lý Thất Dạ không có làm như vậy.
Đệ tử Đông Phương thế gia vừa đi ra ngoài, Hải Dương Ưng đã xông tới, đại sảnh nghị sự của Đông Phương thế gia hắn còn dám xông, nơi khác hắn không quan tâm.
- Ta chủ trì công đạo cho ngươi, đó là cứu ngươi một mạng, không hảo hảo cám ơn ta một tiếng thì thôi, còn cự người ngoài ngàn dặm!
Hải Dương Ưng xông tới, thái độ lạnh như băng, khí thế khinh người.
- Cút!
Lý Thất Dạ chẳng muốn nhìn Hải Dương Ưng, nói ra:
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao!
Đương nhiên Lý Thất Dạ hiểu mục đích Hải Dương Ưng đến gặp mình, Hải Dương Ưng muốn gặp hắn, đơn giản là lôi kéo hắn, thời điểm phán quyết công khai giội nước bẩn lên người Văn Nhân thế gia cùng Đông Phương thế gia, đến lúc đó một khi vu oan thành công, được Ngọa Long Nhai chủ trì, Văn Nhân thế gia cùng Đông Phương thế gia có nhảy vào hoàng hà cũng không rửa sạch.
- Ngươi...
Nghe Lý Thất Dạ quát một câu, lập tức làm cho Hải Dương Ưng biến sắc, trong mắt hắn xem ra Lý Thất Dạ chỉ là tiểu bối vô danh mà thôi, hơn nữa hiện tại Lý Thất Dạ muốn sống còn phải dựa vào hắn, lúc này Lý Thất Dạ quỳ cầu hắn cũng còn không kịp. Cho Lý Thất Dạ mười gan cũng không dám vi phạm ý của hắn.
Hiện tại Lý Thất Dạ không chỉ không có quỳ cầu hắn, ngược lại càng quát hắn, đối với Hải Dương Ưng cao cao tại thượng mà nói là chuyện không tha thứ được.
- Hải thái tử, nếu Lý huynh sắp sửa tham gia phán quyết công khai, vậy ngươi tránh đi.
Văn Nhân Kiên Thạch lập tức trầm giọng nói.
- Như thế nào, Văn Nhân Kiên Thạch, ngươi cũng muốn là địch với ta sao?
Hải Dương Ưng cười lớn một tiếng, nói ra:
- Nếu như Văn Nhân thế gia Cổ Tề Ngọc còn sống, hoặc là còn có thể tiếp ta vài chiêu. Về phần ngươi, chỉ sợ là không được.
Hải Dương Ưng làm càn như vậy, hai mắt Văn Nhân Kiên Thạch trở nên lạnh lẽo, về phần Văn Nhân Lục Nhị đang ở đây càng nhìn chằm chằm vào Hải Dương Ưng, trong đôi mắt mang theo bi phẫn.
Cổ Tề Ngọc đúng là đại sư huynh của Văn Nhân Lục Nhị, cũng chính là phụ thân của Văn Nhân Hoài Ngọc.
- Thêm ta thì như thế nào?
Vào thời điểm này, Đông Phương Thông đi tới, trầm giọng nói.
Nhìn thấy Đông Phương Thông, Hải Dương Ưng càng nhìn qua Văn Nhân Kiên Thạch, vừa cười vừa nói:
- Xem ra các ngươi quả thật huynh đệ tình thâm, cũng không biết sau trận phong ba này, Văn Nhân thế gia cùng Đông Phương thế gia còn có thể làm huynh đệ nữa hay không.
Nghe được lời này, Văn Nhân Kiên Thạch cùng Đông Phương Thông biến sắc, nhưng cũng không nói cái gì.
Hải Dương Ưng không để ý tới Đông Phương Thông cùng Văn Nhân Kiên Thạch, nhìn qua Lý Thất Dạ, cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Với tư cách tu sĩ Ngọa Long đại lục, nếu như ngươi muốn mạng sống. Vậy ngươi đừng hy vọng vào Văn Nhân thế gia cùng Đông Phương thế gia, chỉ có Dương Ưng quốc ta mới có thể chủ trì công đạo cho ngươi.
Hải Dương Ưng đứng trước mặt Văn Nhân Kiên Thạch cùng Đông Phương Thông nói ra lời này, ý tứ của hắn đã rõ ràng, chỉ cần không ngu ngốc thì sẽ biết nên lựa chọn thế nào..
Tuy Hải Dương Ưng đứng trước mặt mình nói như vậy, nhưng mà Văn Nhân Kiên Thạch và Đông Phương Thông không thể làm gì được Hải Dương Ưng.
- Cút!
Lý Thất Dạ không nhìn hắn một cái, chen ngang lời hắn, nói ra:
- Nếu như ngươi nghĩ muốn sống sót, như vậy nên chuyển lời của ta, nói với Trung Thiên Long Hoàng đến Long Chiến chi dã!
- Ngươi...
Hải Dương Ưng lập tức giận dữ, hai mắt của hắn bắn ra sát cơ đáng sợ.
Tuy Văn Nhân Kiên Thạch cùng Đông Phương Thông cũng không phải bằng hữu Lý Thất Dạ, thậm chí có thể là địch nhân, nhưng mà nhìn thấy Lý Thất Dạ dùng thái độ càn quấy đối đãi Hải Dương Ưng, trong lòng bọn họ sảng khoái.
- Hải thái tử, thỉnh tránh ra, Lý huynh không muốn gặp ngươi.
Văn Nhân Kiên Thạch cũng nhân cơ hội khó được này đáp trả.
Hải Dương Ưng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, trước khi đi đôi mắt còn bắn ra sát cơ đáng sợ.
- Vị Lý huynh này, ta không rõ ngươi có ý định gì.
Lúc này, Đông Phương Thông trầm giọng nói:
- Nhưng mà, ngươi phải hiểu được, Hải Dương Ưng sẽ không cứu ngươi. Hắn chỉ cầm ngươi làm công cụ mà thôi, cho thời điểm công thẩm hắn không giết ngươi, ngươi sẽ sống sót rời khỏi công thẩm, hắn cũng tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp giết ngươi! Hắn tuyệt đối sẽ không cho ngươi còn sống mà lưu lại chút manh mối nào.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, hắn tùy ý ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.