Đế Bá

Chương 2464: Gió mát thổi đến 1




- Thì ra là như thế --
Ngọa Long Tuyền thất thần một lát, thì thào nói. Ngay từ đầu nàng thu Văn Nhân Hoài Ngọc làm đồ đệ, thật sự là vì tình cảm với Lý Thất Dạ, dù sao dùng tư chất của Văn Nhân Hoài Ngọc, bái nhập Ngọa Long Nhai còn có chút miễn cưỡng, không nói tới làm đồ đệ của nàng.
Hiện tại bởi vì Lý Thất Dạ chỉ điểm con đường sáng đã có khác biệt hoàn toàn.
Lý Thất Dạ ngồi trên hoàng tọa, nhìn qua biển cả, hắn tươi cười hưởng thụ gió biển thổi qua, đối với hắn mà nói, đây là một loại hưởng thụ.
Ngọa Long Tuyền ngồi làm bạn bên cạnh, nàng cũng cẩn thận quan sát nam nhân trước mặt này, từ khi từ biệt tại táng phật cao nguyên cho đến khi Lý Thất Dạ uy hiếp toàn bộ Nhân Hoàng Giới, không quản hắn yên lặng thật lâu, uy danh của hắn cũng làm nhiều người kinh hồn táng đảm.
Ngọa Long Tuyền cẩn thận quan sát Lý Thất Dạ, nhiều năm không gặp, nam nhân trước mặt không có chút thay đổi nào cả, hắn vẫn phản phác quy chân, vẫn thong dong bình tĩnh, dường như hắn vượt qua tuyên cổ, hắn hoàn toàn không có thay đổi gì cả, dường như thời gian không thể lưu lại dấu vết trên người hắn.
Chính loại khí chất bình thường không có gì lạ này, Ngọa Long Tuyền nghĩ tới một câu nói: thiên địa bất nhân, vạn vật vi sô cẩu!
Hoặc là nói, Lý Thất Dạ bình thường tới mức không thể bình thường hơn lại giống như thiên địa, dưới nét bình thường của hắn là cả thế gian giống như sô cẩu.
- Tuyền tiểu mỹ nhân, đã nhìn đủ chưa?
Thời điểm Ngọa Long Tuyền cẩn thận quan sát hắn, Lý Thất Dạ vẫn thu hồi ánh mắt ra khỏi biển cả, vừa cười vừa nói:
- Ta biết ta đẹp trai tới mức người người đều mê, nhưng mà ngươi cũng đừng mê luyến ta như vậy.
Nghe những lời tự kỷ của Lý Thất Dạ, Ngọa Long Tuyền lườm hắn một cái, cử chỉ mang theo phong tình vô tận khiến nam nhân mê mệt.
- Đã trôi qua nhiều năm, Lý huynh vẫn không có biến hóa.
Ngọa Long Tuyền cảm khái nói:
- Mà chúng ta lại biến hóa quá nhiều, mặc kệ chúng ta kinh diễm ra sao, tất cả đều không thể ngăn cản thời gian mài mòn.
- Ngươi đúng là có biến hóa.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ngươi trở nên càng cường đại hơn, trở nên cơ trí hơn, càng có cao kiến, tuế nguyệt đã cho ngươi một bảo tàng.
Nghe Lý Thất Dạ khen ngợi như vậy, Ngọa Long Tuyền cười một tiếng, lời nói này làm nội tâm của nàng ngọt ngào vô hạn. Nàng tươi cười, nói:
- Lý huynh yên lặng lâu như thế, đột nhiên xuất hiện tại Bắc Uông Dương, điểm này đã làm tiểu muội kinh diễm, thật sự là thụ sủng nhược khinh.
- Thụ sủng nhược kinh, đây là chuyện tốt cỡ nào.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ngươi vừa nói như vậy, có lẽ ta càng phải sủng ái ngươi.
Nói xong, hắn thò tay đi vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Ngọa Long Tuyền.
Ngọa Long Tuyền biết rõ Lý Thất Dạ đang cố ý đùa giỡn mình, nàng lườm hắn một cái, phong thái không mất vũ mị.
- Những năm gần đây, Lý huynh yên lặng thật lâu, rất nhiều người đang nghe ngóng tin tức của Lý huynh đấy.
Ngọa Long Tuyền tùy ý để Lý Thất Dạ vuốt ve gương mặt của mình, đôi mắt như nước hồ thu của nàng sinh ra vài gợn sóng.
- Tuyền mỹ nhân, không cần gào trước đón sau đâu.
Lý Thất Dạ tươi cười, nói:
- Ta thật sự không ở Nhân Hoàng Giới, ta đã đi Thiên Linh Giới, chấm dứt một ít tục sự mà thôi.
- Tiểu muội cũng không cố ý nghe ngóng đâu, là Lý huynh tự nói cho ta biết.
Ngọa Long Tuyền nháy mắt vài cái, dí dỏm cười cười.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, thu hồi bàn tay, lại tựa vào hoàng tọa, nói:
- Tuyền mỹ nhân nha, sau biến hóa lần trước, ngươi biến hóa cũng thật nhiều, không chỉ đạo hạnh sâu hơn, còn cao kiến hơn trước kia.
- Quan trọng hơn là, tâm tính của ngươi đã trở nên rộng rãi hơn trước, ngươi đã buông những gánh nặng trong lòng, ta ngồi bên cạnh ngươi cũng cảm nhận được khí tức thoải mái đang tỏa ra, điều này nói rõ trong lòng ngươi không có áp lực.
Nói đến đây, hắn cười nhạt.
Nghe Lý Thất Dạ nói như thế, Ngọa Long Tuyền cũng lắc eo, nàng duỗi người ra phía sau, phong thái cực kỳ mê người, nàng cũng chỉ lộ ra bộ dáng lười biếng trước mặt Lý Thất Dạ mà thôi.
Thần thái Ngọa Long Tuyền tự nhiên, thập phần thích ý, nàng tựa vào vai Lý Thất Dạ, có cảm giác nhẹ nhõm không nói nên lời.
- Lại nói tiếp, ta phải đa tạ Lý huynh, rất cảm kích đấy.
- Lời này quá trịnh trọng rồi, mặc dù nói ta chỉ điểm ngươi ở phương diện huyết thống, nhưng còn chưa tới mức long trọng như thế đâu.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói ra.
Ngọa Long Tuyền yên lặng cười cười, nói ra:
- Ta không phải nói chuyện này, ta nói chính là vì sự tồn tại của Lý huynh đã trút đi gánh nặng của ta. Vào năm đó, Lý huynh ngươi ra tay, ta liền biết rõ ta cả đời này sẽ không có cơ hội trở thành Tiên Đế, ở kiếp này không ai có thể tranh với Lý huynh, mười ba mệnh cung vừa ra, thiên tài trên thế gian chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Nói đến đây, Ngọa Long Tuyền dừng một chút, nói ra:
- Ta biết rõ, cả đời này ta không bao giờ đuổi kịp Lý huynh. Trước kia trong lòng của ta có khát vọng, tuy trên đời này có vô số thiên tài kinh tài tuyệt diễm, nhưng cho dù là thành công hay thất bại, ta đều tự nhận là có năng lực đánh một trận, ta tự nhận mình sẽ có cơ hội tranh thiên mệnh...
Nói đến đây, Ngọa Long Tuyền cảm khái thở dài một hơi, nói:
- Nhưng mà Lý huynh ra tay, thế gian tất cả đã thành định số, thế gian không còn có người nào vượt qua Lý huynh, cho nên ta cũng buông bỏ, bởi vì dù ta mạnh cỡ nào, ta tuyệt thế vô song ra sao cũng không thể sánh bằng Lý huynh.
-... Cho nên, đối với ta mà nói, tu đạo chẳng qua là chuyện của mình, ta không phải đi tranh giành, ta cũng không tranh thiên mệnh với ai, ta chỉ đi con đường của mình mà thôi, ta cạnh tranh với mình. Đối với ta mà nói, tu đạo chỉ là quá trình, ta hưởng thụ quá trình này, cho nên, trong nội tâm không có gánh nặng, không có áp lực, toàn thân buông lỏng, cũng đã nhìn ra.
Nói đến đây, nàng dựa vào vai Lý Thất Dạ, nàng tươi cười mê người.
- Nhìn ra là chuyện tốt.
Lý Thất Dạ cảm khái nói:
- Có thể nhìn ra, chính là rộng rãi, tất cả đều là phong khinh vân đạm, nhân sinh chỉ là khách qua đường mà thôi. Đáng tiếc, ta không nhìn ra, cho nên, ta chỉ có thể bắt buộc chính mình đi tiếp, trừ khi ta chết đi, bằng không ta sẽ đi tiếp, cho dù mệt mỏi cỡ nào cũng phải đi tiếp.
- Lý huynh, nếu như ngươi buông tha, còn có thiên lý sao?
Ngọa Long Tuyền mở ra tú mục, cười nhẹ nhàng mà lung lay trán, nói ra:
- Ngươi khác với chúng ta, chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng, mà Lý huynh chính là chân long trên trời nếu như ngươi cũng buông tha, ngươi sẽ không thể vượt qua chính mình, thế gian ảm đạm vô quang.
- Người như ngươi có thể mở ra một con đường thịnh thế, có lẽ sẽ khai sáng thời đại huy hoàng. Mặc kệ chuyện này có phải là sứ mạng của ngươi hay không, nhưng chỉ cần con đường ngươi đi qua, bởi vì ngươi có tư cách này, ngươi có được lực lượng như vậy, cho nên nếu như ngươi không đi tiếp, còn có thể kiên trì đi tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.