Đế Bá

Chương 2467: Vẫn biệt




Đương nhiên nàng biết cấm khí là cái gì, trình độ rất lớn, cấm khí là thứ dùng một lần, rất nhiều cấm khí sau khi sử dụng biến thành phế vật, hoặc là nát bấy, cũng có một ít cấm khí có thể sử dụng mấy lần, nhưng chỉ hạn chế trong mấy lần mà thôi.
Tuy cấm khí số lần sử dụng hạn chế, nhưng mà uy lực của nó lớn hơn binh khí bình thường, hơn nữa sử dụng lại càng dễ, nói thí dụ như Tiên Đế chân khí, muốn nó phát huy uy lực cường đại, phải dùng huyết khí cường đại chèo chống, cần hao tổn rất nhiều huyết khí, không có thực lực cường đại, có thể đánh ra một kích Tiên Đế chân khí vô địch.
Nhưng mà cấm khí thì không giống, cũng tỷ như nói Tiên Đế cấm khí, mặc kệ ngươi là Thần Hoàng cường đại cỡ nào, còn phàm nhân đều có thể sử dụng cấm khí, chỉ cần vận dụng cấm khí sẽ bộc phát uy lực cường đại.
- Minh Đế Lục Luân Đồng không phải cấm khí sử dụng một lần.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nó có thể sử dụng sáu lần, hơn nữa một lần lại có uy lực cường đại hơn một lần, uy lực càng tăng vọt mấy lần, lần thứ hai uy lực tăng hơn lần trước mấy chục lần.
Nghe nói như thế, nội tâm Ngọa Long Tuyền chấn động, trước đó, Lý Thất Dạ đều từng nói qua, Minh Đế Lục Luân Đồng có thể một kích nổ nát Ngọa Long đại lục, nếu như nói "Minh Đế Lục Luân Đồng" trước mắt một kích mạnh hơn một kích, hơn nữa uy lực thì tăng vọt, như vậy, thử nghĩ một chút, uy lực của nó đáng sợ cỡ nào.
- Minh Đế Lục Luân Đồng một kích cường đại hơn một kích, như vậy uy lực kích thứ sáu sẽ như thế nào?
Ngọa Long Tuyền nhịn không được nói ra.
- Không biết.
Lý Thất Dạ tươi cười, nhàn nhã nói:
- Ta không có thử qua, ta cũng hy vong có thể gặp được Tiên Đế, thử uy lực của nó một lần, bằng không người bình thường không đáng ta vận dụng tới nó, không chỉ nói là người bình thường, cho dù là Thần Hoàng ta cũng cảm thấy lãng phí đấy.
- Tiên Đế ——
Ngọa Long Tuyền có cảm giác hít thở không thông, nhịn không được nói ra:
- Ý của ngươi nói, nó dùng để khiêu chiến Tiên Đế?
- Không, ngươi hiểu lầm ý của ta.
Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
- Khiêu chiến Tiên Đế, ta không trông cậy vào nó chém giết Tiên Đế, dù sao, một món đồ như ’ Minh Đế Lục Luân Đồng ’ là duy nhất trên đời, chế tạo ra một bảo vật như vậy, không dễ dàng nha.
Nói xong vỗ vỗ Minh Đế Lục Luân Đồng.
Minh Đế Lục Luân Đồng, đây chính là dùng tử huyết đáng sợ nhất thế gian, vô số tánh mạng, vô số thi thể thậm chí là thiên mệnh chế tạo ra, nó lại trải qua địa mạch uẩn dưỡng mấy ngàn vạn năm, uy lực to lớn không cách nào tưởng tượng.
Trên thực tế, đối với uy lực của "Minh Đế Lục Luân Đồng", Lý Thất Dạ cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, còn không có có chính thức thử uy lực của nó.
- Giết chết Tiên Đế!
Thật vất vả mới khôi phục tinh thần lại, Ngọa Long Tuyền hít khí lạnh, nói ra:
- Thực có thể chứ?
Ngọa Long Tuyền xem ra đây là chuyện không có khả năng, trên thực tế có suy nghĩ này cũng không chỉ có Ngọa Long Tuyền, chỉ sợ với kẻ nào mà nói, chuyện này quá khó tin.
Tiên Đế, đây là tồn tại bực nào, vô địch trên đời, là địch với Tiên Đế cũng khó khăn, chớ nói chi là muốn giết chết Tiên Đế, trăm ngàn năm qua, vô số tu sĩ cường giả xem ra, giết chết Tiên Đế là chuyện đầm rồng hang hổ, đây quả thực là chuyện hoang đường viễn vông.
Hỏi thế gian, ai có thể địch với Tiên Đế? Hỏi thế gian, có bảo vật gì có thể giết chết Tiên Đế? Không có, đây là đáp án của vô số tu sĩ.
Bây giờ nói, "Minh Đế Lục Luân Đồng" có thể giết chết Tiên Đế, hoặc là có khả năng, quản chi là có khả năng, đây là chuyện cực kỳ kinh người.
- Thế gian không có gì không thể.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Người khác không thể, không có nghĩa là ta không thể, thế gian quá nhiều kỳ tích, cũng phải cần người đến sáng tạo, thế gian quá nhiều thường thức, cũng cần có người đánh vỡ.
Đối với câu nói này, Ngọa Long Tuyền trầm mặc, người khác không có tư cách nói như vậy, nhưng mà Lý Thất Dạ có! Cũng chỉ hắn có tư cách này mà thôi.
Nếu như nói giết chết Tiên Đế, người nào khác nói ra câu này Ngọa Long Tuyền tuyệt đối không tin tưởng, không nói bản thân nàng, mọi người đều cho rằng Tiên Đế là vô địch! Nhưng mà thời điểm lời này do Lý Thất Dạ nói ra, trong lòng Ngọa Long Tuyền sinh ra cảm giác dao động.
Chẳng lẽ nói, bảo vật này thật sự có thể chém giết Tiên Đế? Đây quả thật là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
Dù sao thế gian không có bao nhiêu người như Hắc Long Vương, Hắc Long Vương là cự đầu tam thế cộng tôn, đây không phải người thường có khả năng so sánh.
- Minh Đế Lục Luân Đồng là ai chế tạo ra?
Ngọa Long Tuyền cũng hết sức kỳ quái, nếu quả thật nói "Minh Đế Lục Luân Đồng" có thể giết chết Tiên Đế, như vậy người tạo ra "Minh Đế Lục Luân Đồng" là thần thánh phương nào?
- Một tồn tại rất cổ xưa, một người không muốn người ta biết.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Ngọa Long Tuyền cũng không biết người chế tạo "Minh Đế Lục Luân Đồng" đang ở trước mặt, đương nhiên Lý Thất Dạ cũng không nói chân tướng cho nàng, dù sao chuyện này không phải nói ra là có người tin.
Ngọa Long Tuyền thở dài một hơi, Lý Thất Dạ không muốn nói, nàng cũng không đi hỏi sâu hơn. Sau một lát, Ngọa Long Tuyền phục hồi tinh thần lại, cười nói với Lý Thất Dạ:
- Nếu Lý huynh đã hoàn thành tâm nguyện, Lý huynh đến Ngọa Long Nhai ta làm khách chứ?
- Đáng tiếc, ta còn có chuyện khác.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Ta còn muốn đi địa phương khác, sau khi chấm dứt chuyện này, ta sẽ đến làm khách.
- Từ biệt lần này, chỉ sợ thiên nhân vĩnh vách.
Ngọa Long Tuyền buồn vô cớ thở dài một hơi, nói ra.
- Tuyền tiểu mỹ nhân, không nên bi quan như thế, cũng không phải sinh tử biệt ly.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Ngọa Long Tuyền nghiêm túc nhìn qua Lý Thất Dạ, sau đó nhẹ nhàng mà nói ra:
- Ta biết rõ, ta biết rõ đây không phải sinh tử biệt ly, nhưng cũng không khác gì thiên nhân vĩnh cách.
Ngọa Long Tuyền nói ra lời này, Lý Thất Dạ bắt đầu trầm mặc.
Ngọa Long Tuyền nắm tay Lý Thất Dạ, mười ngón tay đan vào tay Lý Thất Dạ, nhìn qua hai mắt Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng nói:
- Ta không biết Lý huynh ngươi truy cầu là cái gì, ta cũng không biết Lý huynh nhân sinh có hùng tâm tráng chí gì, nhưng, ta biết rõ, Lý huynh thực sự không phải là người có thể bồi ta. Trong mắt của ta, Lý huynh một ngày nào đó sẽ rời đi, ít thì ba năm năm, nhiều thì mười năm tám năm...
-... Ta tin tưởng, Lý huynh hẳn sẽ bay lên chín tầng trời, sẽ biến mất khỏi tầm mắt phàm phu tục tử chúng ta, ta tin tưởng, thời điểm Lý huynh bay lên, cửu giới không hề đáng giá Lý huynh đquyến luyến, lần này từ biệt Lý huynh, chỉ sợ rốt cuộc không cách nào gặp lại Lý huynh nữa, từ nay về sau sẽ là thiên nhân vĩnh cách.
Nói đến đây, nàng thở dài một hơi.
- Đại đạo xa xôi, ngươi nói đúng, một ngày nào đó ta sẽ rời đi.
Lý Thất Dạ yên lặng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.