Đế Bá

Chương 2494: Tuế nguyệt phong vân 1




Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát khoát tay, nhàn nhạt nói:
- Ngươi không hỏi thế sự thật lâu, nhưng mà, Cố Tôn tương lai hẳn phải chết, Trấn Thiên Hải thành thiếu người chiếu khán, ta nghĩ tới nghĩ lui, tại Bắc Uông Dương, chỉ sợ không có người nào hơn ngươi, cho nên nói với ngươi một tiếng.
- Cũng phải, đây cũng là Dư gia thiếu nợ đại nhân.
Lão nhân cười khổ một tiếng, một lời đáp ứng, nói ra.
- Dư gia ngươi cũng trả hết nợ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lão nhân gật gật đầu, sau đó nhìn Khổng Tước Minh Vương nói ra:
- Về sau tới tìm ta là được.
- Chính Phong là người sống ba thế, về sau chuyện nhỏ đừng quấy rầy hắn, nếu có một ngày Trấn Thiên Hải thành gặp phải tai ương diệt môn, ngươi có thể cầu viện hắn.
Lý Thất Dạ cười cười, phân phó một câu.
- Người sống ba thế!
Nghe được lời như vậy, Khổng Tước Minh Vương hít khí lạnh, toàn thân băng giá, nàng vẫn cho rằng người này là tồn tại tuyệt đỉnh, nhưng mà nghe câu này nàng đã khiếp sợ không nói nên lời, bởi vì tồn tại đỉnh phong như thế đã vượt qua tưởng tượng của nàng.
Mặc dù nói, tại Nhân Hoàng Giới có rất nhiều lão tổ Thần Hoàng là sống thật lâu, nhưng mà bọn họ phủ bụi mà sống, cũng không phải vẫn sống sót thật tốt, loại chuyện áp huyết đình thọ này được gọi là ngủ say.
Bất kể là Thần Hoàng cũng tốt, đế trữ cũng được, nếu như vẫn sống sót, tối đa cũng chỉ sống một đời mà thôi, thọ nguyên cả đời trôi qua sẽ tọa hóa.
Nhưng mà sống ba thế, đây là chuyện kinh khủng bực nào, Khổng Tước Minh Vương nghe được truyền kỳ duy nhất sống quá ba thế chỉ có một —— chính là thủy tổ Hắc Long Vương Trấn Thiên Hải thành.
Thần thái của Khổng Tước Minh Vương như thế, đương nhiên lão nhân hiểu rõ ràng, hắn không có kiêu ngạo, chỉ rất bình tĩnh nói:
- Ta chỉ là cô hồn dã quỷ bị trời ghét mà thôi, không thể nào so sánh với phách tài tuyệt thế vô song như Hắc Long Vương, ta chỉ sống tạm, không thể so sánh với Hắc Long Vương.
- Tốt, Chính Phong, cũng không cần phải khiêm tốn, tuy ngươi không sánh bằng Hắc Long Vương, nhưng mà trong cửu giới cũng là tồn tại đếm được trên đầu ngón tay, năm đó đánh một trận với Thiên Lý Tiên Đế, ngươi vẫn sống sót dưới chân đế đồ của Thiên Lý Tiên Đế, thành tựu như vậy, thế gian hiếm có.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ nói lời này, Khổng Tước Minh Vương hoảng sợ thất sắc, vào thời điểm này, nàng rung động rất lớn, hiện tại nàng mới hiểu người được Lý Thất Dạ giới thiệu là cường đại như thế nào.
Chân đế đồ, đây là một kích vô địch chỉ Tiên Đế mới có thể vận dụng, chân đế đồ, chính là Tiên Đế vận dụng lực lượng thiên mệnh đánh ra một kích chung cực của Tiên Đế chân khí, chân đế đồ.
Phải biết rằng, trăm ngàn năm qua, rất nhiều người tự xưng đã từng khiêu chiến Tiên Đế, tuy thua trong tay Tiên Đế, nhưng có thể nói tuy bại mà vinh.
Trên thực tế, rất nhiều người nói khiêu chiến Tiên Đế, bọn họ vào lúc đấu với Tiên Đế, Tiên Đế chỉ sử dụng thủ đoạn bình thường mà thôi, căn bản không có vận dụng lực lượng thiên mệnh, một khi vận dụng thiên mệnh, như thế sẽ càng khó tưởng tượng nổi.
Nhưng mà lão nhân trước mặt đấu với Tiên Đế, Tiên Đế lại vận dụng chân đế đồ, dưới lực lượng thiên mệnh của Tiên Đế, Thiên Lý Tiên Đế đánh ra một kích chung cực vẫn còn sống sót, đây là chuyện kinh khủng bực nào.
- Thiên Lý Tiên Đế không muốn giết ta mà thôi.
Lão nhân nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Cho dù lão nhân nói như vậy, nhưng thành tựu như thế đã rất đáng sợ, cho dù là tồn tại hoành kích Tiên Đế, trước mặt Tiên Đế chân đế đồ cũng phải chết không cần nghi ngờ!
Khổng Tước Minh Vương thật vất vả mới khôi phục tinh thần từ khiếp sợ lại, cúi đầu với lão nhân thật sâu, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Lý Thất Dạ lúc này khoát tay với Khổng Tước Minh Vương, nói ra:
- Ngươi đi một lát đi, ta và Chính Phong bàn việc nhà.
Khổng Tước Minh Vương yên lặng gật đầu, cũng nhanh chóng rời khỏi, trong nội tâm nàng có cảm giác rung động không nói nên lời, lão nhân này đã đầy đủ đáng sợ rồi, đầy đủ cường đại rồi, nhưng mà hắn ở trước mặt Lý Thất Dạ vẫn cung kính, rốt cuộc Lý Thất Dạ có lai lịch gì, không ngờ có thể làm tồn tại đỉnh phong như thế nghe lời như vậy.
Sau khi Khổng Tước Minh Vương rời đi, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Cũng không cần khách khí với ta, ngồi đi, nhiều năm như vậy, người còn sống không còn bao nhiêu, ở chỗ này, có thể làm cho ta nhớ tình bạn cũ cũng chỉ có hai huynh muội các ngươi mà thôi.
Lão nhân nghe Lý Thất Dạ phân phó, lúc này mới ngồi xuống, tuy hắn có được thực lực khinh thường cửu thiên thập địa, nhưng mà trước mặt âm nha chỉ là vãn bối mà thôi.
- Đại nhân đến đây lần này, là vì Cố Tôn sao?
Sau khi ngồi xuống, lão nhân nói ra.
- Đúng thế, Trấn Thiên Hải thành này, ta có ý định thu hồi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nếu như niệm tình nghĩa tiểu Hắc tử, ta không giết hắn cũng được, nhưng trừng phạt là phải làm. Nếu như hắn chịu thua, cứ nhét hắn vào hải nhãn đi, nếu như hắn còn chấp mê bất ngộ,ta cũng không cần niệm tình, cứ chém hắn là được.
- Thành tựu cả đời của Cố Tôn cao tuyệt, trước mặt đại nhân chỉ là con kiến hôi mà thôi, nếu đại nhân cần, cứ ra lệnh một tiếng, cửu thiên thập địa sẽ có rất nhiều người nguyện ý ra sức giúp đại nhân, sẽ nhét Cố Tôn vào hải nhãn.
Lão nhân nói ra.
- Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:
- Trấn Thiên Hải thành, nơi đây đâu chỉ có tâm huyết tiểu Hắc tử, đây cũng là tâm huyết của ta, Cố Tôn thiên phú cao tuyệt, đáng tiếc trời sinh phản cốt. Năm đó tiểu Hắc tử cũng không dễ dàng, ta đã cho hắn cơ hội, đáng tiếc, hắn lại chấp mê bất ngộ. Nhìn xem đi, hắn nguyện ý chịu thua, tựuta sẽ nhốt lại, không muốn, cứ giết.
Lão nhân cũng không nói cái gì, đối với người khác mà nói, Cố Tôn được xưng là tồn tại vô địch, nhưng trước mặt tồn tại như âm nha mà nói, tộ tại như Cố Tôn chỉ là con kiến hôi mà thôi, thậm chí không cần hắn tự mình ra tay, cũng có thể tiêu diệt Cố Tôn. Muốn giết Cố Tôn, đối với âm nha mà nói chẳng khác gì đè chết con kiến hôi, vấn đề này hoàn toàn không có giá trị bàn luận.
- Muội muội của ngươi xuất tử quan.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra.
- Vâng.
Lão nhân nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Nàng tạm thời vẫn chưa ổn định, cần có thời gian điều tức.
- Ta cũng không vội gặp nàng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn lão nhân, nói ra:
- Muội muội của ngươi cũng không dễ dàng, nhưng mà nàng vẫn sống qua, ngươi thì không giống, con đường này phải đi đến cùng, ngay cả trời cũng ghét bỏ ngươi.
- Chuyện này không làm khác được, ngay cả ông trời cũng không muốn thu ta, ta cũng chán ghét, đây không phải sống chờ chết sao?
Lão nhân vừa cười vừa nói, mặc dù hắn cười, nhưng mà vẫn mang theo nét ảm đạm.
- Duy tình với cuộc sống mà thôi.
Lý Thất Dạ lại lắc đầu, nói ra:
- Thiên Lý có đường của nàng, ngươi có nhân sinh của ngươi, nói thật ra, giá trị cùng không đáng, ta không cách nào đánh giá ngươi, dù sao, con đường là chính ngươi chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.