Đế Bá

Chương 2496: Ký ức trước kia




Cho nên Dư Chính Phong đành phải phong ấn muội muội của mình, mãi cho đến thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, rốt cuộc tìm được tiên dược trong truyền thuyết. Dư Chính Phong được Lý Thất Dạ giúp đỡ, cuối cùng Lý Thất Dạ tương trợ đã cứu Dư thái quân.
Sau đó Dư thái quân gia nhập Hắc Long quân đoàn, cũng từ thời đại đó, Dư Chính Phong không hề hỏi đến thế sự, hắn mở quán rượu nhỏ, giống như quên tất cả chuyện trên thế gian, quên đi tất cả nhân quả.
Trên thế gian không có ai biết trong quán rượu này có cao nhân tuyệt thế đang sống.
- Cả đời này, ta bội phục nhất là đại nhân.
Tại Lý Thất Dạ rót cho Dư Chính Phong một chén rượu, hắn cũng không nhịn được uống một chén, cảm khái nói ra:
- Ta không biết đại nhân đi tiếp thế nào, đổi lại là ta, ta không làm được.
- Đi tới là đi tới, cứ như vậy.
Lý Thất Dạ uống rượu ngon, vừa cười vừa nói.
Dư Chính Phong cười khổ một tiếng, nói ra:
- Đi tới là đi tới, chuyện này nói dễ vậy sao, đại nhân đi là ngàn vạn năm. Ngàn vạn năm qua, đây là thời gian dài cỡ nào, trong thời gian dài như vậy, đại nhân trải qua bao nhiêu, nếm bao nhiêu cực khổ, tống biệt bao nhiêu thân nhân, mai táng bao nhiêu người yêu
- Trong vô số cực khổ đó, đại nhân không có điên, cũng không biến thành ác ma, cũng không có trở thành thánh nhân, càng không phải ẩn giả. Bao nhiêu năm qua đi, đại nhân vẫn là đại nhân, vĩnh viễn không thay đổi bản tâm, mặc kệ là khó khăn nào, gian nguy ra sao vẫn không làm khó đại nhân.
- Đại nhân vẫn tiến lên phía trước, mưa gió và máu tanh mưa máu làm bạn. Cho dù là Hắc Long Vương cũng nói, nếu trải qua những gian nan và cực khổ như đại nhân, nói không chừng hắn sẽ hận đời, hóa thành ác ma điên cuồng! Đại nhân chính là đại nhân, một khỏa đạo tâm, một phần sơ tâm, đây là điểm vãn bối không cách nào so sánh.
Nói đến đây, Dư Chính Phong uống cạn chén rượu, hắn than thở thật dài.
Nghe được lời này, Lý Thất Dạ trầm mặc, lẳng lặng uống rượu, cũng không nói cái gì, thậm chí hắn không biết nên nói cái gì cho tốt.
Đúng như Dư Chính Phong đã nói, trong năm tháng dài dằng dặc này, hắn tống biệt bao nhiêu thân nhân, hắn đích thân mai táng bao nhiêu người yêu, ngàn vạn năm qua đi, trên con đường này có bao nhiêu người làm bạn, có bao nhiêu người khăng khăng một mực với hắn, có người trung thành và tận tâm, nhưng đi mãi cho tới bây giờ, cuối cùng chỉ còn lại có chính hắn, trong năm tháng dài dằng dặc như thế này, bao nhiêu người chết già, mà hắn vẫn còn sống!
Chuyện đau khổ nhất trên đời không phải là tử vong, đó là người bên cạnh mình đều chết mà mình vẫn sống, thường thường vào thời điểm này, còn sống là chuyện đau khổ nhất, tử vong ngược lại mới là giải thoát.
- Thế gian, người còn sống quá nhiều, còn có rất nhiều người sống thật lâu, thật lâu.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Dư Chính Phong lắc đầu, nói ra:
- Ta biết rõ, chuyện này đại nhân đã nói. Nhưng mà bọn họ không phải còn sống, bọn họ chỉ phong bế bản thân, một người trong khi ngủ say, chuyện thiên hạ có liên quan gì tới họ chứ. Mà đại nhân thì khác, thời đại này qua đi, thời đại khác lại đến, hồng trần và thời gian vẫn chảy trên người đại nhân, nhưng nó cũng không phai mờ ý chí chiến đấu của đại nhân, không cách nào phai mờ sơ tâm của đại nhân.
- Còn sống là tốt rồi.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng chỉ nói một câu như vậy, trừ chuyện đó ra, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hắn không thể trợ giúp Dư Chính Phong.
Đi cho tới hôm nay, đạo lý lớn gì đó, Dư Chính Phong cũng biết, hắn muốn đi ra ngoài. Cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân mình, vấn đề là Dư Chính Phong đã nhìn ra, tất cả đều không sao cả, cho nên Lý Thất Dạ không thể giúp hắn!
Dư Chính Phong cũng yên lặng gật đầu, tiếp tục uống rượu ngon, cũng không nói gì thêm.
Hai người bọn họ tiếp tục uống rượu, cũng không biết qua bao lâu, Dư Chính Phong chậm rãi nói ra:
- Ta gặp được Mộc Trác Tiên Đế trên con đường đại đạo.
Dư Chính Phong nói như vậy làm cho Lý Thất Dạ dừng một chút, hắn trầm mặc đôi chút, cuối cùng, hắn đành phải cười khổ một tiếng, nói ra:
- Ai, Mộc Trác Tiên Đế, hắn ảnh hưởng lên con đường đại đạo của ngươi quá sâu, hiện tại, chỉ sợ hắn đã đi xa hơn ngươi nhiều, đi còn sâu hơn ngươi. Cho nên đại đạo của hắn bao phủ lĩnh vực này, cho nên ngươi gặp được hắn trên con đường đại đạo.
- Hắn ở trên lĩnh vực này đi quá xa. Hắn đi vào tuần hoàn chết, nếu như ngươi đi tiếp cũng như thế, kết cục duy nhất chính là chờ chết, ngươi chẳng khác gì cây cối gỗ đá.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lắc đầu.
- Hắn đã là Tiên Đế. Vì sao còn đi lên con đường đại đạo này chứ?
Dư Chính Phong cảm thấy kỳ quái nên hỏi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Có trời mới biết, chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có mình biết, Mộc Trác Tiên Đế, hắn vẫn là Tiên Đế bị tranh luận, so với các Tiên Đế phong quang vô hạn khác thì có khác biệt, hắn cho dù trở thành Tiên Đế cũng lãnh lãnh thanh thanh, ít nhất, trong lòng của hắn và thế gian quá cách xa nhau.
- Hoặc là, đây là số mệnh a, ta và Mộc Trác Tiên Đế bao nhiêu cũng có chút tương tự.
Dư Chính Phong đành phải nói ra.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:
- Mộc Trác Tiên Đế đã phong quang rồi, ngươi cũng phong quang qua, Mộc Trác Tiên Đế thật sự tình trường thất ý, ngươi cũng giống như hắn.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói ra:
- Nhưng mà, đây không phải nguyên nhân, cũng không phải kết cục, con đường cuối cùng vẫn nằm dưới chân của ngươi. Mà con đường này, Mộc Trác Tiên Đế là trở thành Tiên Đế mới sáng tạo ra, hắn lúc còn trẻ cũng không có đi con đường này.
- Hơn nữa, tuy Mộc Trác Tiên Đế tình trường thất ý, trải qua không ít trắc trở, nhưng bản tâm của hắn không thay đổi, cho nên hắn trở thành Tiên Đế, về phần về sau, hắn đi lên con đường này cũng không phải bởi vì thế sự, dù sao, hắn là người trở thành Tiên Đế.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua Dư Chính Phong, nói ra:
- Ngươi và Mộc Trác rất giống nhau.
Mộc Trác Tiên Đế là Tiên Đế ít xuất hiện mười phần, cũng là Tiên Đế thần bí nhất. Trong rất nhiều Tiên Đế, sau khi trở thành Tiên Đế đều phong quang vô hạn.
Hơn nữa rất nhiều Tiên Đế trên hành trình Tiên Đế, bất luận là trước khi thành Tiên Đế hay là sau khi thành Tiên Đế, bằng hữu hoặc là tùy tùng đi theo bên người rất nhiều, mỗi một vị Tiên Đế, bên người đều có được không ít người nguyện ý chiến đấu vì mình.
Nhưng mà, Mộc Trác Tiên Đế trừ bản thân hắn ra, trước khi trở thành Tiên Đế hắn là người cô đơn, sau khi trở thành Tiên Đế, hắn cũng cô đơn, dường như, cho tới nay, Mộc Trác Tiên Đế vẫn là người cô đơn.
- Hoặc bởi vì cô độc!
Dư Chính Phong nói ra:
- Hoặc là bởi vì cô độc, Mộc Trác Tiên Đế mới đi lên con đường này.
- Mộc Trác Tiên Đế không thể cô độc.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra:
- Hắn từng có hai lần hôn nhân, từng có không ít hồng nhan, từng có nhân duyên với không ít nữ tử, nội tâm của hắn cũng không cô độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.