Đế Bá

Chương 2522: Dư thái quân 2




Trong đương thời, chỉ sợ không có người nào nhớ rõ nhân vật số má như Dư Chính Phong, cũng chỉ sợ không mấy người biết trong thành Phong Văn còn cất dấu tồn tại có thể chống lại Tiên Đế.
Nhưng mà Dư thái quân lại biết, huynh muội bọn họ từ nhỏ cảm tình sâu đậm, cũng chính bởi vì như thế, vì cứu nàng, Dư Chính Phong mới đi lên con đường vô địch.
- Đại ca năm đó không phải như thế!
Dư thái quân cảm khái nói:
- Hắn là người tích cực, cũng là người khoáng đạt. Nhưng mà hiện tại hắn không cách nào bước ra một bước kia, sau khi thất tình, tâm thần hắn mệt mỏi, không hề hỏi đến chuyện phàm trần.
- Không.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Năm đó thua Thiên Lý Tiên Đế, đại ca ngươi cũng đã nhìn ra. Tâm ma của hắn không phải thất tình, tâm ma chính là bản thân hắn, sau khi bước vào đạo bi quan chán đời thì khó quay đầu lại, đi càng xa càng không thể quay đầu, đạo hạnh càng sâu, lại càng vô vị với phàm trần, cuối thần linh vứt bỏ, ngay cả lão tặc thiên cũng lười nhìn hắn.
- Đại ca thật sự chỉ có như vậy sao?
Dư thái quân hỏi. Huynh muội bọn họ tình thâm, với tư cách muội muội Dư thái quân cũng không hy vọng đại ca của mình đi đến một bước này, không hy vọng đại ca của mình sống vô vị trong năm tháng dài dằng dặc.
- Hắn không muốn đi ra, không ai giúp hắn được.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Trên thực tế, đại ca ngươi đi con đường này, hắn đã sớm biết năm đó đối mặt với cái gì, hắn cũng biết có ý nghĩa ra sao, cũng chính bởi vì như thế, năm đó hắn mới đánh một trận với Thiên Lý Tiên Đế, nhưng Thiên Lý Tiên Đế lại không mkuoons giết chết hắn. Bởi vì giết chết một người không nhảy ra khỏi tâm ma bản thân đã không có ý nghĩa gì cả.
- Năm đó đại ca đạt được kỳ ngộ, đạt được vô thượng đại đạo của Mộc Trác Tiên Đế, vì cứu ta nên dứt khoát đi lên con đường này.
Dư thái quân cười đắng chát, vì nàng mà đại ca trả giá thật nhiều.
- Hắn năm đó cũng sáng tạo ra vô thượng đại đạo của bản thân, trên thực tế, vô thượng đại đạo của hắn rất khó lường, hắn năm đó không đi con đường bi quan chán đời, nhưng đến cuối cùng vẫn quay về con đường xưa.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Hắn lựa chọn, cuối cùng cũng giống Mộc Trác Tiên Đế...
- Mộc Trác Tiên Đế đã thành tựu Tiên Đế, tạo hóa, đạo hạnh của hắn còn sâu hơn đại ca của ngươi, hắn không có gì phải chán đời cả, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi con đường bi quan chán đời, đi lên con đường thần ghét quỷ hờn,
Nói đến đây, Lý Thất Dạ đành phải cười khổ lắc đầu, nói ra:
- Đây chính là lựa chọn của bọn họ, không ai cải biến được.
- Tại sao Mộc Trác Tiên Đế lại lựa chọn con đường này? Hắn đã có được Tiên Đế chi lộ.
Dư thái quân nghĩ không thông, liền nói ra.
Một vị Tiên Đế, đã là vô địch, đại đạo của hắn chịu tải thiên mệnh, có được thiên mệnh, Tiên Đế cường đại cở nào, con đường Tiên Đế chính là con đường vô địch.
Nhưng với tư cách Tiên Đế, Mộc Trác Tiên Đế cuối cùng lại buông tha đại đạo Tiên Đế bản thân, hắn đi sáng chế bi quan chán đời đạo năm xưa, đây là chuyện không người nào tưởng tượng được..
- Không biết, chỉ sợ nguyên nhân thật sự là gì không ai biết, một ít chỉ là suy đoán mà thôi.
Lý Thất Dạ cười cười, nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra:
- Có người cho rằng, Mộc Trác Tiên Đế làm như vậy chỉ vì sống lâu, cũng có người cho rằng, Mộc Trác Tiên Đế đang tạo ra thủ đoạn lảng tránh. Nhưng mà, ta cũng không cho rằng như vậy, Mộc Trác Tiên Đế làm như vậy, chỉ sợ không phải vì sống càng lâu, cũng không phải hắn lẫn tránh.
- Vậy thì vì cái gì?
Dư thái quân nói ra.
Lý Thất Dạ trầm mặc một lát, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Ta cũng không biết, hoặc đáp án cuối cùng đi hỏi chính Mộc Trác Tiên Đế hắn cũng không nói cho người khác biết, vậy không biết được.
- Tất cả chỉ dựa vào hắn thôi.
Thời điểm này Dư thái quân thở dài, Lý Thất Dạ nói ra:
- Đây là một phương diện, người ngoài không cách nào trợ giúp hắn, hắn muốn đi ra vẫn còn cơ hội, chỉ cần có thời cơ là được, thời cơ này chỉ có chính hắn biết.
Dư thái quân cũng không nói thêm nữa, sau một lát, nàng nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Đại nhân trở về, định thu hồi Trấn Thiên Hải thành sao?
- Thu hồi Trấn Thiên Hải thành?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Trên thực tế, ta chưa từng có suy nghĩ chiếm dụng Trấn Thiên Hải thành, Trấn Thiên Hải thành là Trấn Thiên Hải thành, ta là ta. Nhưng mà ta không hy vọng Trấn Thiên Hải thành do Cố Tôn chủ đạo mà thôi, trừ Cố Tôn ra, kỳ thật Trấn Thiên Hải thành do ai làm đương gia ta cũng không quan tâm.
- Cố Tôn ——
Nhắc tới cái tên này, ánh mắt Dư thái quân lóe sáng:
- Cố Tôn sẽ không chết tâm, đã qua ba thời đại mà hắn vẫn không buông ra.
- Đây là điểm khó lường của Cố Tôn.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói tiếp:
- Nói thật ra đôi khi ta bội phục tiểu tử này, biết rõ ta là ai, biết rõ là địch với ta không khác gì lấy trứng chọi đá, nhưng mà hắn vẫn không buông tay, hắn rất chấp nhất, vẫn muốn chiếm bảo tàng trong tay ta! Tham lam dục vọng không hạ thấp chút nào.
Dư thái quân cũng gật đầu, Cố Tôn đúng là khó lường, hắn được tôn xưng là một trong thập đại thiên tài, không phải hư danh nói chơi, nhưng mà tham lam đã hại cả đời hắn.
- Hắn cũng biết đại nhân sẽ không giết hắn, lúc này mới dám làm càn, dám chấp mê bất ngộ, không có Hắc Long Vương cầu tình, hắn đã sớm hóa thành xương khô.
Chuyện năm đó Dư thái quân biết rõ ràng.
- Hắc Long Vương có thể cầu tình một lần, cũng không có nghĩa là ta sẽ không giết hắn.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta dễ dàng tha thứ có độ, ta kiên nhẫn có hạn, bản thân hắn không quý trọng lại sai phạm tiếp, cũng giết không tha, cho dù Hắc Long Vương trọng sinh xin tha cho hắn cũng không được.
Dư thái quân gật đầu.
- Cố Tôn biết rõ cũng sẽ không buông tha đâu.
Dư thái quân nói ra. Chuyện năm đó nàng hiểu rõ, nếu không có Hắc Long Vương cầu tình, lúc này Cố Tôn mới có cơ hội trở về, nhưng cho dù hắn hiểu Cố Tôn, biết rõ Cố Tôn sẽ không phải người dễ dàng buông tha.
- Đúng!
Lý Thất Dạ cười mỉm nói:
- Cũng không phải sao? Hiện tại đồ đệ Diệp Cửu Châu của hắn đã chưởng chấp Trấn Thiên Hải thành, tuy hắn dấu diếm mặt, tất cả đều do hắn thao túng sau lưng, Diệp Cửu Châu chỉ là con cờ của Cố Tôn mà thôi.
- Cố Tôn không được, chỉ cần đại nhân hạ lệnh, thuộc hạ nguyện dẫn chư tướng bắt Cố Tôn, trói hắn nhận tội trước mặt đại nhân.
Dư thái quân nói ra.
- Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Ân oán này bắt đầu từ ta, cũng nên chấm dứt trên tay ta, nếu Cố Tôn vẫn chấp mê bất ngộ, ta sẽ kết thúc hắn, nên cho Hắc Long Vương một câu trả lời.
- Sau Ngâm Thiên Tiên Đế, Cố Tôn đã từng có tư tưởng trở thành Tiên Đế, hắn muốn dùng thực lực Tiên Đế phản công đại nhân.
Dư thái quân chậm rãi nói ra:
- Hoặc là, hắn ở kiếp này vẫn còn ý định đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.