Đế Bá

Chương 2549: Lại gặp người xưa




Nhưng thời điểm đệ nhất hung nhân lại xuất hiện trong tầm mắt của thế gian, dáng khí thế hung tàn quét ngang thiên địa, đả kích xu thế vô địch của Long Ngạo Thiên rất nặng, điều này nhiều người trong thiên hạ đều thấy rõ, cường địch cả đời Long Ngạo Thiên xuất hiện, trên đời này chỉ sợ còn một mình đệ nhất hung nhân dám tranh giành thiên mệnh với Long Ngạo Thiên.
Tuy Long Ngạo Thiên cường thế giá lâm Mộc Trác Yêu thành, thần uy mênh mông cuồn cuộn, tùy ý làm bậy, nhưng Mộc Trác Yêu thành lại không có phản ứng gì.
Trái lại thành chủ Mộc Trác Yêu thành hiện tại là Kim Long thiên tử lại mang theo các lão tổ trong thành đi ra nghênh đón, thần thái cung kính, thập phần nghe lời.
Rất nhiều người cũng biết, Kim Long thiên tử là huynh đệ kết nghĩa của Long Ngạo Thiên, mà Mộc Trác Yêu thành cũng kết minh với Phi Tiên Giáo, cho nên Kim Long thiên tử cung kính với Long Ngạo Thiên cũng không có gì kỳ lạ.
Trên thực tế rất nhiều người thấy Kim Long thiên tử cung kính như vậy là hổ thẹn. Nhưng trong mắt của rất nhiều người khác, có thể ôm đùi Phi Tiên Giáo, có được chỗ dựa là Phi Tiên Giáo, chỉ sợ cả đời ích lợi vô cùng. Không biết có bao nhiêu người muốn đầu nhập vào Phi Tiên Giáo mà không được.
– Hôm nay ta đến Yêu thành, nguyện luận bàn đại đạo với các thiên tài tuấn kiệt, nguyện diễn giải nghi hoặc cho chúng sinh.
Thời điểm Long Ngạo Thiên đi vào Mộc Trác Yêu thành, chậm rãi nói ra:
– Cho dù là người nào muốn luận bàn với ta, ta đều nguyện ý phụng bồi. Kể cả đệ nhất hung nhân!
Lời của Long Ngạo Thiên vang vọng khắp Mộc Trác Yêu thành, thậm chí có thể nói vang vọng cả phiến hải vực. Trong lời hắn nói mang theo khí thế hừng hực như lửa, nhưng lại rung động tâm linh của mọi người.
Nghe Long Ngạo Thiên nói như vậy, rất nhiều người rung động hít sâu một hơi, mặc dù Long Ngạo Thiên nói nguyện ý luận bàn kết giao tuấn kiệt, nhưng mà mọi người đều biết, trên đời này còn có ai dám luận bàn với Long Ngạo Thiên? Ngay cả Thần Hoàng cũng bị hắn trảm, người khác làm gì có tư cách luận bàn với hắn?
Hiện tại Long Ngạo Thiên nói ra lời này, tất cả mọi người hiểu rõ, Long Ngạo Thiên đang khiêu chiến đệ nhất hung nhân.
– Một hồi đại chiến tuyệt thế sắp diễn ra rồi sao? Rất nhiều người nghe xong lời này, trong lòng lập tức nói thầm:
– Chẳng lẽ nói, thiên mệnh còn chưa hiện, hai người có tư cách trở thành Tiên Đế bắt đầu cuộc chiến số mệnh rồi sao?
Long Ngạo Thiên giá lâm Mộc Trác Yêu thành, vô số tu sĩ cường giả ngừng thở quan sát, mọi người đều biết, lần này sắp có mưa gió nổi lên rồi.
Lý Thất Dạ rời khỏi tinh kê tiên quáng, vừa trở lại Dư phủ, thì có một người tới bái phỏng, hơn nữa còn chỉ mặt gọi tên muốn gặp Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cũng không thèm quan tâm cái nhìn của người khác, khi nhìn thấy người đến bái phỏng thì cười lạnh.
– Sau khi từ biệt năm đó, đến bây giờ mới gặp lại, hôm nay được gặp Lý huynh. Phong thái Lý huynh đã không ai bằng, tiểu đệ tương kiến, tự ti mặc cảm.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ, thanh niên này nói ra những lời kính nể từ tận đáy lòng.
Thanh niên trước mặt tỏa ra khí chất phong độ tri thức, nếu người không biết hắn là ai, chỉ sợ sẽ xem hắn như thư sinh trói gà không chặt trong thời đại đen tối hỗn loạn.
Nhìn thấy người này, Lý Thất Dạ cười rất tươi, nói:
– Có thể gặp lại ngươi, đúng là thú vị, ngươi cũng có ý định xuất thế sao?
– Không, không, không.
Thanh niên vội vàng xua tay, nói ra:
– Lý huynh hiểu lầm, năm đó bại trong tay Lý huynh, tiểu đệ tâm phục khẩu phục, có Lý huynh là trăng sáng trên cao, những ánh sao tàn lụi như ta không dám đứng ra tranh sáng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Lời này là nói ta hay nói sư huynh của ngươi đấy? Hoặc là nói, ngươi cảm thấy ta thắng sư huynh ngươi hay sư huynh ngươi thắng ta?
Thanh niên trầm mặc một lát, sau đó hắn lại nói:
– Sư huynh của ta là nhân kiệt đương thời, Lý huynh cũng là danh nhân đương thời, là chân long thế gian.
– Tốt, ta cũng không làm khó ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ngươi xuất thân từ Phi Tiên Giáo, muốn nói lấy lòng ta cũng có phần ép buộc.
– Lý huynh rộng rãi.
Thanh niên chắp tay nói ra:
– Thế gian không có chuyện gì có thể dấu diếm tuệ nhãn của Lý huynh, cũng không phải tiểu đệ không muốn nói, nhưng mà tiểu đệ có nỗi khổ tâm.
– Được rồi, năm đó ngươi không nói ta cũng biết.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Tiên thuật ngươi tu luyện chỉ có Phi Tiên Giáo mới có, Lâm Thiên Đế trừ làm đệ tử Phi Tiên Giáo thì kohoong có khả năng khác.
– Lý huynh tuệ nhãn vô song.
Thanh niên lại nói, thanh niên trước mắt không phải người xa lạ, hắn là Lâm Thiên Đế bị Lý Thất Dạ đánh bại năm đó.
Năm xưa, Lâm Thiên Đế danh chấn nam xích địa, nhưng xuất thân của hắn rất thần bí, không có ai biết hắn xuất thân từ môn phái nào, là truyền thừa nào.
– Ngồi đi.
Lý Thất Dạ nhìn Lâm Thiên Đế sau đó mời ngồi.
Sau khi Lâm Thiên Đế ngồi xuống, hắn ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói:
– Không dối gạt Lý huynh, tiểu đệ thuở nhỏ là đệ tử thư hương thế gia tại nam xích địa, tổ tiên đều là phàm nhân. Về sau sư tôn du lịch nam xích địa gặp được ta, cho nên thu tiểu đệ làm đồ đệ. Tiểu đệ được sư tôn dặn dò, không thể bày xuất thân của mình ra ngoài, cho nên tiểu đệ cẩn tuân sư mệnh, cũng không phải ác ý dấu diếm.
Mặc dù Lâm Thiên Đế là đệ tử Phi Tiên Giáo, nhưng mà hắn thật sự xuất thân từ thư hương thế gia, hơn nữa còn xuất thân phàm nhân. Điểm này chỉ sợ tu sĩ và môn phái ở nam xích địa không ngờ đến.
– Phi Tiên Giáo các ngươi vi phạm hứa hẹn, có đệ tử vụng trộm chạy tới cửu giới, cho nên sư tôn ngươi không dám nói với người ngoài, cũng không hy vọng ngươi nói với người ngoài.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ nói lời này làm Lâm Thiên Đế xấu hổ, hắn không biết nên nói như thế nào mới tốt, cuối cùng hắn đành phải nói:
– Việc này ta cũng nghe trưởng bối đề cập qua, về phần cụ thể là thế nào, ta là vãn bối chỉ biết một ít.
– Cũng được, ta cũng không trách tội ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn thẳng vào Lâm Thiên Đế, nhàn nhạt nói.
– Đa tạ Lý huynh.
Lâm Thiên Đế vội vàng chấp tay, tuy hắn xuất thân từ Phi Tiên Giáo, nhưng trước mặt Lý Thất Dạ vẫn không dám làm càn, cực kỳ cung kính.
Lý Thất Dạ nói:
– Một hai thời đại đã qua, đệ tử Phi Tiên Giáo lén lút chạy đến, đây cũng không phải chuyện lạ gì. Nhưng ở kiếp này lại xuất thế hiển nhiên như vậy, xem ra các ngươi tự tin có lực lượng mười phần rồi.
Lâm Thiên Đế há miệng muốn nói, hắn lại không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng hắn đành phải giảm nhẹ sự việc.
– Không dối gạt Lý huynh, chuyện xuất thế không phải chủ trương của mạch ta.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười cười, nhìn thẳng vào Lâm Thiên Đế, nói ra:
– Ta xem đạo hạnh của ngươi, hẳn là xuất thân Tàm Long nhất mạch, theo ta được biết, Tàm Long nhất mạch các ngươi năm xưa như mặt trời ban trưa, Tàm Long nhất mạch các ngươi là người xuất lực kéo Nhân Hiền Tiên Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.