Đế Bá

Chương 2607: Cố Tôn hiện thân




Đội thiết kỵ của nhóm Hải Lân không phụ sự trọng vọng, bọn họ vừa xông ra chiến trường leìn chặn lại hỏa lực mạnh nhất quân đoàn Phi Tiên giáo. Bọn họ như dao găm cực kỳ sắc bén đâm vào trái tim quân đoàn Phi Tiên giáo.
Hải Lân, Định Viễn Hầu làm gương ch obinh sĩ một hơi giết vài tướng lĩnh Phi Tiên giáo, giành thời cơ vô cùng quý giá ch othế cục toàn chiến tranh.
Khi ngàn vạn quân đoàn Nhân Hoàng giới chiếm ưu thế thì quân đoàn Phi Tiên giáo không kịp cứu viện.
- Viện binh!
Tiếng kèn vang lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chớp mắt sơn môn Phi Tiên giáo mở ra, trong khoảnh khắc đó các quân đoàn lao vào chiến trường.
Khi các quân đoàn chạy vào chiến trường thì những quân đoàn toát ra hơi thở sát phạt. Những tướng lĩnh quân đoàn toát ra sát khí sát phạt đáng sợ không gì sánh bằng, như thể người bọn họ nhuộm đầy máu, hung hồn quanh quẩn bên họ không tan biến.
- Quân đoàn Tiên Đế!
Thấy quân đoàn như vậy bị bỏ vào chiến trường, mọi người biết mình đối diện loại quân đoàn gì. Những viện quân trước mắt đáng sợ hơn quân đoàn vừa rồi rất nhiều.
Ban đầu đám quân đoàn này đa số là Phi Tiên giáo trẻ tuổi, giờ quân đoàn vào chiến trường thì toàn là quân đoàn Tiên Đế, quân đoàn vô địch từng làm nhân hien Tiên Đế càn quét cửu thiên thập địa. Loại quân đoàn từng qua trăm trận chiến, giết nhiều cường địch, đánh đâu thắng đó trong Cửu Giới.
- Giết!
Lúc này đối diện quân đoàn Tiên Đế nhưng ngàn vạn đại quân không ợ, cuồng gào thét xung phong liều chết đi lên giét hướng kẻ thù của mình.
Đổi lại lúc bình thường, ai nhắc tới quân đoàn Tiên Đế là sẽ chùn bước ngay, truyền thừa môn phái cỡ nào cũng không dám đối địch quân đoàn Tiên Đế.
Nhưng bây giờ trong chiến trường, quân đoàn liên minh đã không có quyền lựa chọn, bọn họ không có đường lui, bọn họ đã giết đỏ mắt, hoặc địch chết hoặc ta mất. Lúc này dù đối diện quân đoàn Tiên Đế thì bọn họ chỉ có thể xung phong xông lên, giết tới tận gốc. Không sợ hãi lùi bước mới có cơ hội sống sót, nếu bọn họ lùi, trốn thì sau lưng bọn họ là quê hơng, là Nhân Hoàng giới.
- Tiếng hét thảm không dứt bên tai, trời đổ huyết vũ như mưa rào. Khi quân đoàn Tiên Đế vào chiến trường, ưu thế của quân đoàn liên minh mất hết, bắt đầu bị quân đoàn Tiên Đế áp chế, yếu thế.
Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc một bóng người xuất hiện trong chiến trường, là một lão nhân mặc áo xám.
Lão nhân như quỷ quái xuất hiện, tốc độ quá nhanh. Khi lão xuất hiện thì tiếng hét thảm vang lên, chỉ chớp mắt Tứ Trảo Kim Long, Định Viễn Hầu, mấy Thần Hoàng nặng ký chết, trong thời gian ngắn bọn họ bị giết hết.
Người áo xám ra tay quá nhanh, quá hung mãnh, quá khủng bố, trong thời gian ngắn ngủi đã giết nhóm Định Viễn Hầu.
Khi thấy người áo xám thì con ngươi Lý Thất Dạ co rút:
- A!
Lý Thất Dạ dặn dò Trấn Thế Chân Thần:
- Giao nơi này cho Trấn Thế Chân Thần.
Nói xong Lý Thất Dạ bước vào chiến trường.
Ngay khi Lý Thất Dạ bước vào chiến trường thì Cố Tôn lắc người biến mất. Lý Thất Dạ cười, nháy mắt vượt qua lĩnh vực, xuyên qua không gian đuổi theo Cố Tôn.
Khi Lý Thất Dạ và Cố Tôn lại xuất hiện thì bọn họ đã cách xa chiến trường, cùng xuất hiện trong phúc địa Trấn Thiên Hải thành.
Nơi này là bình khâu, núi vòng quanh bốn phía, trong bình khâu xây cung điệệ thấp bé, bề ngoài trông như cung điện bị chôn dưới mặt đất.
Cung điện rất cũ kỹ, xung quanh mọc nhiều cỏ dại như thể không ai đến quét dọn nó.
Cung điện không chút bắt mắt, chưa từng có ai dọn dẹp, nhưng với đệ tử Trấn Thiên Hải thành thì không được phép tới gần nơi này, không ai biết lý do là gì. Tổ huấn Trấn Thiên Hải thành vốn là như thế.
Chớp mắt Cố Tôn xuất hiện trước cung điện, lão không trốn, chậm rãi xoay người nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đứng đó, thản nhiên, môi treo nụ cười đánh giá Cố Tôn.
- Đại nhân, đã lâu không gặp.
Gặp Lý Thất Dạ rồi Cố Tôn không kinh, cũng không tức giận, càng không nghiến răng nghiến lợi. Càng đáng quý là Cố Tôn vô cùng cung kính chắp tay hướng Lý Thất Dạ.
- Đại nhân trẻ tuổi hơn ta nghĩ.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, nở nụ cười:
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Cố Tôn ơi là Cố Tôn, thật phục lá gan của ngươi. Biết rõ mình đối địch với loại người gì, biết rõ Tiên Đế còn phải nhường ta ba phần vậy mà vẫn dám đối địch với ta, sự can đảm này hiếm thấy trên đời.
- Được đại nhân khích lệ như vậy là vinh hạnh cho Cố Tôn.
Cố Tôn không mất cung kính, dáng vẻ tự nhiên:
- Ngày xưa đại nhân thường hay dạy ta, nói tu sĩ quan trọng nhất là đạo tâm, trái tim không sợ. Ta luôn xem lời đại nhân nói là khuôn vàng thước ngọc, khắc ghi trong đáy lòng. Đại nhân từng dạy ta biết rõ núi có hổ vẫn đi, biết rõ không thể mà vẫn làm mới là việc của đại trượng phu.
- Đúng là là ta từng dạy ngươi như vậy.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Xem ra ngươi thật sự học được nhiều, ta rất tự hào có học sinh như vậy.
- Chút thành tựu của ta e rằng không vào pháp nhãn của đại nhân được.
Cố Tôn chậm rãi nói:
- Đại nhân một đời bồi dưỡng ra vô số người tuyệt thế, có Tiên Đế kinh diễm ra từ tay đại nhân, chút xíu đạo hóa của ta có là gì?
=lợi hại.
Lý Thất Dạ cảm thán rằng:
- Đời ta xem như gặp vô số người, đôi khi ta cảm thấy người giống như ngươi rất đặc biệt. Nói thật là đổi lại người khác sẽ biết chọn như thế nào cho cuộc sống của mình, ngươi thì luôn khiến ta bất ngờ.
- Đại nhân từng nói ta là trời sinh phản cốt.
Cố Tôn cười nói:
- Đại nhân đã nói như thế nếu ta không phản cho đại nhân xem chẳng phải là bảo đại nhân nhìn lầm sao? Hơn nữa đại nhân chưa bao giờ nhìn lầm người, đại nhân nói ta phản cốt, nếu ta không phản vậy chẳng phải là phụ khối phản cốt của ta sao?
- Ha... Ha ha... Ha ha ha ha ha ha!
Lý Thất Dạ cười phá lên:
- Cố Tôn, tuy ngươi không phải người to gan nhất ta từng gặp, không phải người giỏi nhất trong số người ta đã gặp nhưng ngươi là một diệu nhân.
Cố Tôn ung dung nói:
- Được đại nhân kchíh lệ là vinh hạnh cho Cố Tôn.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, cười hỏi:
- Cố Tôn cảm thấy xác suất sống của ngươi bao nhiêu? Ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu phần thắng? Nên biết đời này ta ra tay thì không quay đầu, không có gì bất ngờ xảy ra.
- Ta hiểu.
Cố Tôn nói:
- Đời này đã không có tỷ phu cầu tình thay ta, cho dù đời này tỷ phu có cầu xin thì đại nhân cũng sẽ không bỏ qua cho ta, sẽ giết không tha. Đại nhân có nguyên tắc, có giới hạn của mình, khi vượt qua lằn ranh đó thì tỷ phu có cầu tình cỡ nào đại nhân cũng không tha cho ta.
Lý Thất Dạ gật gù:
- Ngươi nói chính xác.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Ngày xưa Hắc Long Vương đã cầu tình cho ngươi, đời này không được nữa. Ngươi nên hiểu tại sao bây giờ ta mới đến Trấn Thiên Hải thành.
- Ta biết.
Cố Tôn cười nói:
- Đại nhân cho ta cơ hội, tỷ phu hy sinh chính mình chuộc lỗi ta đã phạm, nên sau khi đại nhân cướp lại chân thân vẫn không ra tay với Trấn Thiên Hải thành, đó là nghĩ tình tỷ phu của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.