Đế Bá

Chương 2619: Một đạo thừa Ngũ Đế




Nhìn mười ba mệnh cung hiển hiện, vô số lão bất tử trần phong vô số năm tháng không kiềm được ngồi dậy, vô cùng cảm thán rằng:
- Cảnh quan thế này mãi mãi xem không ngán.
Nhìn mười ba mệnh cung của Lý Thất Dạ, nét mặt Long Ngạo Thiên sa sầm. Mặc cho có tâm tính thế nào thì lúc này Long Ngạo Thiên công nhận mười ba mệnh cung cực mạnh.
Long Ngạo Thiên có nhiều thành tựu đáng hãnh diện, kiêm Ngũ Đế chi trưởng, Phi Tiên thể đại thành, thập quan chi vương... Vân vân, nhưng so với mười ba mệnh cung thì chảng là gì.
Những thành tựu của Long Ngạo Thiên không chỉ mình gã làm được, người khác cũng có thể thực hiện. Có người đi trước càng xuất sắc, ưu tú hơn Long Ngạo Thiên. Mười ba mệnh cung của Lý Thất Dạ là kỳ tích vạn cổ, chỉ mình hắn mới có thành tựu đó. Chỉ một thành tựu này đủ khiến Lý Thất Dạ đặt nét mực đậm trong sử sách.
Dù có ngày Lý Thất Dạ không trở thành Tiên Đế, dựa vào thành tựu mười ba mệnh cung đã đủ khiến hắn được chép thành tựu vào sử sách như Tiên Đế.
Trong hỗn độn một người chậm rãi đi đến. Khi người đó đi tới, vạn giới nhòe đi, thiên địa đại đạo phủ phục. Người đó trở thành chúa tể thiên địa, đại biểu mọi người trên đời. Lúc này dù là sinh và tử, âm và dương, thiên và địa, mọi thứ trên đời do người đó chấp chưởng, từ người đó diễn biến. Thế gian có thể không có thiên địa, không có âm dương, không có ngũ hành... Nhưng không thể không có hắn!
Chân ngã thương thiên, đây chính là mười ba mệnh cung diễn biến. Lúc này tất cả đến cực hạn, khiến bất cứ ai chỉ có thể nhìn bóng hắn.
- Muốn nhìn đại đạo của ta đúng không?
Lý Thất Dạ hóa thành chân ngã thương thiên:
- Sẽ cho ngươi xem.
Dứt lời vang tiếng vèo, vô thượng đại đạo của Lý Thất Dạ trải ra, thất dạ đạo! Trong đại đạo diễn hóa tuyên cổ, diễn hóa thời gian, diễn hóa sinh linh, diễn hóa chúng thần, diễn hóa vạn vật...
Khi đại đạo như thế trải ra, thế gian đã không còn thiên địa, đã không còn vòm trời, thế gian chỉ còn lại Lý Thất Dạ. Có Lý Thất Dạ là có mọi thứ trên đời, có sinh mệnh, có vạn vật, có âm dương, có lục đạo, có sinh tử...
Lúc này Lý Thất Dạ và đại đạo của hắn đại biểu hết thảy, cai quản tất cả.
Khi chân ngã thương thiên xuất hiện, khi thất dạ đạo bày ra, mọi người tuyệt vọng, cảm thấy nghẹt thở. Vì giờ phút này ai đều cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Lý Thất Dạ, một khoảng cách mãi mãi không thể vượt qua.
Nếu nói bọn họ tu luyện là lần mò cùng nắm giữ quy tắc, vậy Lý Thất Dạ là người sáng tạo quy tắc. Hết thảy quy tắc ra từ tay Lý Thất Dạ, chênh lệch đó, vĩnh viễn không thể bước qua lạch trời.
Long Ngạo Thiên biểu tình cực kỳ khó xem, dù có đạo tâm cực kỳ kiên định, dù cực kỳ tự tin thì khoảnh khắc này gã hơi tuyệt vọng. Trong tuyệt vọng mặt Long Ngạo Thiên trắng bệch.
Không chỉ mình Long Ngạo Thiên tuyệt vọng, những người chứng kiến cảnh đó đều tuyệt vọng. Đây không chỉ là chênh lệch giữa đại đạo mà là chênh lệch về tồn tại. Nếu nói tu sĩ là con người thì Lý Thất Dạ trước mắt đã là trời, chênh lệch đó như lạch trời không cách nào bù đắp.
Khi bị Lý Thất Dạ nhìn, mọi người cảm thấy mình thật nhỏ bé trước mắt hắn, như con kiến dưới đất.
Dù lòng tuyệt vọng nhưng Long Ngạo Thiên không khiếp chiến, gã rống to:
- Giết!
Chân khí Tiên Đế bay ra, vô thượng đại đạo lên cao.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, chớp mắt như có năm vị Tiên Đế cùng ra tay. Phi Tiên Đế phẩy Phi Tiên Khuyết Nhất Vũ, Tàm Long Tiên Đế mặc tàm long y, Thôn Nhật Tiên Đế cầm Thôn Nhật thương, Bá Diệt Tiên Đế cầm Vát Diệt đao, Nhân Hiền Tiên Đế chưởng Nhân Hiền kiếm.
Năm vị Tiên Đế cùng tấn công, chấp chưởng chân khí Tiên Đế của mình. Giờ phút này nguyên Nhân Hoàng giới lung lay, đế uy tàn phá Nhân Hoàng giới. Ức vạn sinh linh Nhân Hoàng giới phập phồng sợ hãi trước đế uy bá đạo vô địch kia. Vô số sinh linh nằm rạp dưới đất, đế uy từ năm vị Tiên Đế làm mọi người cảm thấy tận thế đến.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đáng tiếc không phải Tiên Đế thật sự giáng lâm.
Thật dạ đao lên, vạn vật sinh diệt, Cửu Giới quy phụ, nháy mắt lực lượng Cửu Giới theo Lý Thất Dạ sử dụng.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai chấn thấu mỗi góc Cửu Giới. Lý Thất Dạ đâm ra một đấm, cú đấm đánh thiên địa vạn vật trở lại nguyên điểm, một đấm trấn giết chúng thần chư đế. Trước cú đấm đó thế gian quy tịch, ức vạn vật linh thất thông, thật lâu không thể lấy lại tinh thần.
Trấn Phong Thưng Thiên quyền!
Cú đấm đánh ra vạn giới yên tĩnh, trời cũng giận. Trong phút chốc bầu trời tụ tập lôi kiếp, tia chớp điên cuồng đì đùng giáng xuống Lý Thất Dạ chân ngã thương thiên, nhưng không hiểu sao chẳng cách nào chạm vào người hắn được.
Cú đấm làm Cửu Giới quy tịch, mọi người mất đi tiêu điểm. Tất cả không thấy đường, trong khoảnh khắc Cửu Giới đã nhòe đi, Cửu Giới bị đánh về nguyên điểm.
Bùm!
Khi mọi người lấy lại tinh thần từ quy tịch thì thấy Long Ngạo Thiên bị một đấm đánh bay. Cú đấm làm Long Ngạo Thiên hộc bãi máu, người đẫm máu, xương toàn thân vỡ nát.
Nhưng Long Ngạo Thiên là con người rắn rỏi, dù xơng vỡ vụn vẫn đứng thẳng tắp, huyết khí điên cuồngphục hồi muốn tạo lại thân thể.
Thấy cảnh này bao nhiêu người lặng câm. Long Ngạo Thiên lại thua, thua thảm, một đấm tan vỡ. Nhưng không ai trách móc gì, vì đổi lại người khác đi lên cũng thua chắc.
- Biết tại sao ta không giết ngươi không?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói với Long Ngạo Thiên:
- Ta để mạng ngươi lại vì muốn nhìn xem có ai ra tay cứu ngươi không.
Mặt Long Ngạo Thiên đen như lọ nồi, gã không hé răng, bình tĩnh đứng yên.
Rầm!
Ánh sáng Trấn Thiên Hải thành bị xuyên thủng, một người bị vũ trụ ném xuống dưới, vứt vào Trấn Thiên Hải thành.
Người bị ném xuống là Cố Tôn, ủ rũ đứng không vững, mặt tái nhợt, dường như huyết khí hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, còn bị trọng thương.
Sau khi Cố Tôn bị ném xuống thì tiếng đao kiếm đinh đang vang lên. Các thần đao gác trên cổ Cố Tôn, chớp mắt mấy vị lão tổ Trấn Thiên Hải thành giam cầm Cố Tôn.
Tử Thúy Ngưng xuất hiện trước mặt Cố Tôn, chậm rãi nói:
- Lão tổ, đắc tội.
Sóng gió thành Minh Châu kết thúc Tử Thúy Ngưng liền trở lại chủ trì đại cục Trấn Thiên Hải thành. Nói cũng lạ, trong Trấn Thiên Hải thành không chỉ Cố Tôn biến mất, tất cả cường giả mạch Diệp Cửu Châu đều mất tích, nên Tử Thúy Ngưng mới sẵn sàng cho cuộc chiến,
Thoáng chốc bị giam cầm nhưng Cố Tôn không giận, ngước nhìn trời mỉm cười nói:
- Con người sẽ có lúc thành công, có khi thất bại. Ta thua không oan.
Sắc mặt Tử Thúy Ngưng trầm trọng, dù Cố Tôn tay trói gà không chặt thì nàng vẫn xem như cường địch. Cố Tôn không dễ đối phó, Tử Thúy Ngưng không dám khinh địch chút nào.
Tử Thúy Ngưng ra lệnh cho mấy vị khác:
- Trông chừng hắn, không thể thả lỏng chút nào!
Tử Thúy Ngưng ngước nhìn trời.
Tuy Cố Tôn làm tù nhân nhưng chẳng căng thẳng, rất là nhẹ nhàng nhìn hướng Phi Tiên giáo.
Trong chiến trường, Lý Thất Dạ cũng nhìn lên trời, nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.