Đế Bá

Chương 2661: Trường Sinh Thảo 2




Yết, yết, yết...
Thời điểm Lý Thất Dạ tháp dỡ thần tọa kia, trong bùn đất dưới thần tọa có thi thể trồi lên.
Cỗ thi thể này đã khô quắt, toàn thân rất nhiều nơi còn lại xương khô, hơn nữa xương khô đã vỡ vụn phần lớn, xem xét đã biết rõ cỗ thi thể này khi sống trải qua đại chiến rất tàn khốc.
- Lão đầu!
Nhìn thấy cỗ thi thể này, Lý Thất Dạ biến sắc, lập tức nâng thi thể trong bùn ra, bàn tay lớn rót huyết khí từ vào thiên linh thi thể.
Cỗ thi thể này là một lão nhân, từ thể trạng thì khi còn sống hắn rất khôi ngô, nhưng hắn sau khi bị trọng thương nên thân thể co rút lại.
- Ta, ta, ta còn sống!
Qua một hồi lâu, rốt cục có tiếng nói suy yếu vang lên, lúc này lão nhân hữu khí vô lực mở hai mắt ra, ánh mắt chớp chớp, sau khi hắn mở miệng lộ ra hai ba phiến lá xanh, hai ba phiến lá đã mất đi sinh cơ.
- A, a, a...
Lão đầu hữu khí vô lực nháy mắt mấy cái, nói chuyện đứt quãng: 
- Tiểu tử, a, a, ngươi, ngươi, ngươi rốt cục vẫn quay về, ta, ta, ta biết ngay ngươi, ngươi sẽ không chết tâm.
Lý Thất Dạ tiếp tục rót huyết khí vào người lão đầu.
- Ngươi, ngươi, đám địch nhân của ngươi, bọn chúng còn sống.
Lão đầu dùng sức nâng tay lên, chỉa chỉa Lý Thất Dạ, hữu khí vô lực nói: 
- Hắn, hắn, chúng sống được, sống không tệ.
- Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói ra: 
- Năm đó ngươi không nên để bọn chúng chạy đi, cũng sẽ không biết luân lạc tới kết cục như vậy, là ngươi lưu hậu hoạn cho mình.
- Năm đó...
Đôi mắt lão đầu ảm đạm vô quang, nhìn qua Lý Thất Dạ, vừa cười vừa nói: 
- A, a, a, ngươi, ngươi nói năm đó, tiểu tử, năm đó, năm đó ta giết bọn chúng thì thế nào? A, a, bọn chúng có được Thể Phương, muốn diệt trừ toàn bộ, a, a, a, cũng phải cần trả giá thật nhiều. Thực, thực giết bọn chúng, a, a, đây còn không phải là thành toàn ngươi. Tiểu tử, ta, ta, ta không rõ tính toán của ngươi sao, ngươi muốn đồng thời đạt được Thể Phương cùng Trường Sinh Thảo.
- Trường Sinh Thảo đâu rồi?
Lý Thất Dạ cũng không muốn nói thêm cái gì, trầm giọng địa hỏi.
Nhưng mà lão đầu cũng không trả lời Lý Thất Dạ, hắn chậm rãi nói ra: 
- Ta thua, ta, ta triệt để thua, cho dù ngóc đầu trở lại cũng thắng không được. A, a, a, tiểu tử, ta, ta, ta không phải bại bởi Cổ Minh, vậy, cũng không bại trong tay ngươi. Ta, ta, ta đây bại bởi lão tặc thiên!
- Ta chỉ muốn biết Trường Sinh Thảo có rơi vào trong tay Cổ Minh hay không?
Lý Thất Dạ trầm giọng nói. Đây đối với Lý Thất Dạ mà nói đây là hắn muốn biết nhất đáp án, đối với hắn mà nói, quản chi Trường Sinh Thảo không thấy, đều so rơi vào Cổ Minh trong tay mạnh gấp trăm lần.
- A, a, a, không vội, không vội, từ từ sẽ đến, ta, ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
So về Lý Thất Dạ lo lắng và vội vàng, lão đầu chết tiệt không vội, hắn nói ra: 
- A, a, a, dù sao, dù sao ta cũng sắp chết, vậy. Vậy. Cũng không vội chút thời gian này.
Nghe lão đầu nói như vậy Lý Thất Dạ cũng không thể làm gì.
- Tiểu tử, ngươi không cần bất mãn với ta, có lẽ ngươi nên cảm kích ta, tuy đám vương bát đản Cổ Minh giết ta đi, nhưng, nhưng bọn chúng không tốt hơn chỗ nào, cho dù bọn chúng có Thể Phương, bọn chúng cũng cần một đoạn thời gian rất dài, bọn chúng, bọn chúng thời gian này không sống khá giả. Ta, ta, ta cũng không phải là ăn chay, chiếm tiện nghi trong tay ta không dễ dàng như vậy.
Lão đầu hữu khí vô lực đứt quãng nói.
Lý Thất Dạ trầm mặc không nói, nhìn qua lão đầu.
Mà lão đầu cũng không quan tâm Lý Thất Dạ bất mãn, hắn vẫn đứt quãng nói: 
- Tiểu tử, ta muốn hỏi ngươi, ngươi, ngươi có phải thật sự, muốn... Muốn làm lớn một hồi?
Lý Thất Dạ trầm giọng nói: 
- Ngươi nói tin tức Trường Sinh Thảo cho ta biết, ta sẽ mang suy nghĩ chân thật nói cho ngươi nghe.
- A, a, a, cò kè mặc cả.
Lão đầu cười nói: 
- Cái này, cái này ta thật có chút hướng tới, cũng phải, nói cho ngươi biết vậy. Cũng không sao, đám vương bát đản kia không có đạt được Trường Sinh Thảo.
- A, a, a, thế gian này, nghĩ đạt được Trường Sinh Thảo, không thể nào, trừ, trừ phi là ta, ta gật đầu.
Nói đến đây lão đầu cười ha hả, hắn lồng ngực phập phồng, nhất thời kích động thở không ra hơi.
Nghe được lão đầu nói như vậy, Lý Thất Dạ thả lỏng một hơi, hắn lo lắng nhất chính là Cổ Minh đạt được Trường Sinh Thảo, nếu là như vậy đây là đả kích cực lớn, hiện tại Cổ Minh không có được Trường Sinh Thảo, tâm thần Lý Thất Dạ thả xuống.
- Nhưng mà, tiểu tử, ngươi cũng không cần cao hứng.
Lão đầu vừa cười vừa nói: 
- Cổ Minh đám vương bát đản này, này, này, không đáng ngươi tính toán, tính toán không cái gì, so với lão tặc thiên, Cổ Minh, Cổ Minh chỉ là đám kiên hôi mà thôi, chỉ là nanh vuốt mà thôi. Nếu ngươi cố tình đi làm, ngươi, ngươi, ngươi còn con đường rất dài phải đi.
- Cho dù con đường có dài dằng dặc, ta cũng sẽ đi, ta cũng đi tới cuối cùng.
Lý Thất Dạ nói.
- A, a, a, ta, ta, ta rất thưởng thức ngươi, ngươi điểm ấy, ngươi điểm ấy giống ta hồi trẻ, chính là thổi da trâu, dũng cảm tiến tới, không sợ hãi.
Lão đầu cười rộ lên, cho dù hắn đã hấp hối, cho dù hắn nói chuyện đã hữu khí vô lực, vẫn tận tình cười to.
Cười đến cuối cùng, lão đầu thở gấp, Lý Thất Dạ chờ hắn thở xong, nhàn nhạt nói: 
- Ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta có thể là địch nhân.
- A, a, a. Địch nhân cũng tốt, thân nhân cũng tốt, thì thế nào, cho dù là địch nhân. Có thể đối địch mấy ngàn vạn năm, địch nhân như vậy, ngươi đi nơi nào tìm?
Lão đầu vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ trầm mặc không nói.
Qua một hồi lâu, lão đầu duỗi ngón tay chỉ vào Lý Thất Dạ, nói ra: 
- Tiểu tử, ngươi, ngươi, ngươi muốn thắng trận chiến cuối cùng, ngươi phải tìm được vật kia, nếu không, ngươi vĩnh viễn không thắng được. Đây là kết luận qua bao nhiêu năm trường sinh...
- ... Ta đi trước ngươi, không, không. Không biết có bao nhiêu kỷ nguyên chiến qua, hơn nữa phương pháp gì đều dùng qua, tế cả thế giới, luyện chín đại Thiên Thư, chịu tải thêm... Thiên mệnh, dùng Thiên Bảo... Phương pháp gì cũng dùng, nhưng, nhưng đều không có người thành công qua...
Nói nhiều lời như vậy, lão đầu cũng thở không ra hơi.
Lý Thất Dạ thuận khí giúp hắn, nói: 
- Cũng không cần ngươi quan tâm, ta đã tìm được, hơn nữa ta còn biết nhiều hơn ngươi..., hiểu sâu hơn ngươi.
- A. A, a, tiểu tử, ngươi cũng đừng khoác lác, tuy ta cũng chưa từng thấy qua, cũng nghe qua một ít truyền thuyết. Nhưng, nhưng, nhưng ta cũng không phải sống uổng phí.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, lão đầu tử không hài lòng.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không so đo với lão đầu.
- Tiểu tử, ta không thể nhìn thấy ngươi chiến thắng trở về, nhưng nếu thế gian có thật, thật có địa phủ, chờ ngươi chiến thắng trở về, ta cũng mỉm cười dưới cửu tuyền. Tặc, lão tặc thiên này, tiện nhân kia, chắc chắn sẽ có người giết nó!
Lão đầu đứt quãng, tuy hắn nói chuyện cố hết sức, nhưng mà nói ra câu sau cùng vẫn tràn ngập lực lượng, giống như đang lo to lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.